Búp Bê Tướng Công (Người Rối Tướng Công)

Chương 55: Vu cổ (hơi H)

Con rối nhỏ nằm lẻ loi một đêm, sáng sớm hôm sau mới được nhặt lên.

"Đây là chính tay nàng khắc sao?" Ngọc Vô Hà trầm giọng hỏi.

Đêm qua hắn chỉ nhìn qua loa, vẫn chưa phát hiện ra còn rối này chính là được làm theo bộ dáng của hắn.

"Ngươi không phải ngại nó xấu sao, đem nó trả lại cho ta!"

Hoàn Ý Như đơn giản khoác kiện áo ngoài, hai chân nhũn ra bò lên giường, vọt tới trước mặt hắn muốn đoạt lại con rối, bị hắn một tay chế trụ hai cổ tay, đẩy nàng lên giường đè nặng xuống đệm.

"Nàng y phục không che đậy như vậy phác lại đây là cố ý câu dẫn ta sao?" Hắn cúi người xuống sát vào cổ nàng, đôi tay vuốt ve thân thể mềm mại lả lướt dưới thân.

Gương mặt bạch ngọc của nàng hiện lên một tia đỏ ửng, tránh cũng không thể tránh, liền quay đầu đi.

Sau một trận lăn lộn, bạch sam mỏng manh trên người hỗn độn, hái vυ' uốn lượn khe rãnh, da thịt trắng nõn đầy những vết dâu tây hồng hồng. Phía dưới là hai chân thân dài, bí mật giữa hai chân bị che dấu dưới xiêm y.

Hắn đem vạt áo vén lên, lộ ra hoa huy*t đang chảy ra bạch trọc: "Thật tham ăn, đều chảy ra."

"Còn không phải ngươi uy sao." Nàng ảo não nhắm mắt lại.

Lời nói vô tình hạ lưu làm dưới bụng hắn căng chặt, côn th*t giữa hai chân lại một lần nữa cứng lên.

"Nàng quả nhiên là đang câu dẫn ta, chảy ra có điểm đáng tiếc, để ta đút lại cho nàng một lần."

Hắn cực nhanh cởi ra qυầи ɭóŧ vừa mặc vào, đem hai chân uốn lượn tách ra, để âʍ ɦộ ướt dầm dề hướng về phía mình, côn th*t để ở trước huyệt khẩu sưng đỏ, hạ thân lại một lần đâm vào.

"Ngươi đã giữa trưa rồi còn tới...A...Ân..."

Nàng tối hôm qua bị côn th*t tắc một đêm, âm đ*o bị chà đạp đến sưng lên, tiến vào cường ngạnh như vậy có điểm đau.

Ngọc Vô Hà thấy nàng nhíu chặt mày, liền thả chậm tốc độ thao lộng hạ thể nàng, mỗi lần rút ra đều mang ra điểm tϊиɧ ɖϊ©h͙ tàn lưu, sau đó bị côn th*t tắc trở vào.

Nàng nghe tiếp giường tạp tư tạp tư rung động, còn có âm thanh thân thể giao hợp bạch bạch, hai mắt mê ly nhìn chằm chằm con rối nằm ở một đầu khác.

Con rối nhỏ giống như Ngọc Vô Hà sâu kín đối diện nàng, đột nhiên cặp mắt đen lạnh lẽo kia chớp động một cái.

Hoàn Ý Như trong lòng đột nhiên run lên, vừa định xác nhận có phải ảo giác hay không, Ngọc Vô Hà lại đem nó ném trở về trên mặt đất.

"Chuyên tâm một chút, ân?" Ngọc Vô Hà cắn hai vυ' nàng nhắc nhở nói.

Tuy con rối kia được điêu khắc rất giống hắn nhưng lại có sự khác biệt không nói nên lời, làm cho Ngọc Vô Hà cực kỳ không thích.

Sau khi thọc vào rút ra hơi một ngàn cái, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực bắn đầy hoa hồ, côn th*t dừng lại ở trong cơ thể nàng một đoạn thời gian, sau khi rút ra lại lấy một khối phỉ thúy lạnh lẽo lấp kín huyệt đạo của nàng.

"Lạnh quá..." Hoàn Ý Như oán giận nói, mỗi lần làm xong hắn đều thích lưu lại đồ vật ở bên trong.

"Phía dưới bị uy no rồi, vậy có đói bụng hay không?" Ngọc Vô Hà vuốt bụng bằng phẳng của nàng ôn nhu nói.

Nàng sớm đã đói lả, gật đầu đáp ứng.

"Muốn ta ôm nàng đi ra ngoài hay vẫn là để người đưa đồ ăn vào." Hắn chế nhạo cười nói.

Gia hỏa này rõ ràng khi dễ nàng không đi được đường, Hoàn Ý Như nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta chính mình có thể tự đi."

Ngọc Vô Hà mặc từng cái xiêm y cho nàng, trong lúc đó đương nhiên không thể thiếu hôn môi vuốt ve, làm cho Hoàn Ý Như vừa ngứa vừa tê.

Lúc này cửa phòng bị mãnh mẽ hô vang, ngoài cửa có tiếng người hầu hô: "Thái tử điện hạ, Tả thừa tướng xông vào phủ!"

Sắc mặt Ngọc Vô hà bỗng chốc trầm xuống, thay nàng mặc tốt kiện áo ngoài cuối cùng, trấn an nói: "Ở trong phòng ngoan ngoãn đợi ta, ta đi một chút sẽ về."

Bên ngoài truyền đến tiếng la của Tả thừa tướng: "Lục soát trong ngoài một lần cho ta, không thể bỏ sót bất kỳ ngóc ngách nào."

Ngọc Vô Hà bước nhanh ra cửa phòng, châm chọc nói: "Tả thừa tướng khách quý đại giá quang lâm, như thế nào không nói trước một tiếng, xông vào phủ thế này thì cũng không thể hưởng đãi khách chi lễ đâu."

Tả thừa tướng chắp tay cúi đầu chào, sau đó buông tay nói: "Gần đây thân mình của Thánh thượng ngày càng sa sút, hoài nghi có người làm vu cổ chi thuật, cho nên phái vi thần đi khắp nơi tuần tra."

Ngọc Vô Hà lạnh lùng nói: "Thừa tướng đây là ý gì, hay là hoài nghi là do ta làm?"

"Không dám không dám, việc này nhất định không liên quan tới Thái tử, nhưng cũng có khả năng là người trong phủ Thái tử làm." Tả thừa tướng hướng thị vệ phía sau bĩu môi nói, "Các ngươi mấy người tiến vào phòng Thái tử điều tra một chút."

Ngọc Vô Hà thân hình như thương tùng che ở trước cửa, lạnh lùng nói: "Ai dám vào phòng ta ngày hôm nay nhất định đầu rơi xuống đất."

Thị vệ bị khí thế của hắn ngăn lại, hai mặt nhìn nhau, không một ai dám bước lên.

Tả thừa tướng cười nhạt một tiếng: "Thái tử hà tất phải như thế, chỉ là kiểm tra một chút mà thôi, như vậy ngược lại càng dẫn đến hoài nghi, không được không..."

"Vô Hà, để bọn họ vào đi." Hoàn Ý Như từ cửa phòng ló đầu ra, nhỏ giọng nói.

Nàng biết hắn không muốn để thị vệ vào là bởi vì mình, căn phòng này nhất định không có vật bọn họ muốn tìm, so với ở bên ngoài ồn ào nhốn nháo, không bằng kêu những người này tiến vào.

Tả thừa tướng nhăn chặt chân mày, thầm nghĩ tiện nữ này lại dám hô thẳng tên tự của Thái tử.

Thị vệ thấy trên mặt Ngọc Vô Hà có chút buông lỏng, rốt cuộc lấy hết can đảm tiến vào phòng, nhìn thấy có con rối trên mặt đến tò mò nhặt lên xem.

"Thừa tướng đại nhân, tiểu nhân tìm được rồi." Một thị vệ la lớn lên như muốn tranh công, từ phía trước giường nhìn thấy một con rối khác.

Con rối này Hoàn Ý Như chưa bao giờ nhìn thấy, trên người khoác long bào kim sắc, khuôn mặt thô ráp mơ hồ một mảnh, trên ngực cắm một cây ngân châm thon dài.

Khóe miệng Tả thừa tướng hiện ra một tia cười quỷ dị, nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường, chỉ thẳng vào Hoàn Ý Như nói: "Mưu hại thánh thượng, chứng cứ vô cùng xác thức, mau đem nữ nhân này bắt lại!"

***

Tác giả có lời muốn nói: Làm cuộc điều tra nhỏ, các bạn thích con rối Ngọc Vô Hà hay vẫn là Thái tử Ngọc Vô Hà~

Editor: T thích con rối nha!!! Thích nam9 biếи ŧɦái có mặn quá không ^-^?