Thời Tổng Lại Đến Trêu Chọc Alpha Tiểu Tình Nhân Rồi

Chương 1

Mười giờ đêm, một chiếc xe thương mại hạng sang phiên bản giới hạn toàn cầu lướt vào khu biệt thự cổ của nhà họ Thời. Khi xe dừng lại, tài xế nhanh chóng bước xuống, vòng qua phía bên phải để chờ lệnh.

Cửa xe tự động mở, một người phụ nữ khoác bộ âu phục trắng tinh khôi vừa bước ra, không khí nóng bức lập tức tràn tới khiến cô nhíu mày.

Một tuần công tác tại thành phố phía Nam cả năm như mùa xuân, cô đã quen với khí hậu dịu nhẹ nơi ấy. Nhưng cái nóng đột ngột ở Ngân Châu khiến cơ thể vốn đã khó chịu của cô thêm phần bức bối, huống chi kỳ phát tình sắp đến.

Đôi giày cao gót trắng chạm đất, cô không dừng lại mà bước thẳng về phía trước. Tiếng gót giày vang lên sắc nét, hòa lẫn với giọng nói lạnh lùng vang vọng trong tai tài xế và trợ lý: “Các người về đi, ngày mai nghỉ một ngày.”

Cô chỉ muốn nhanh chóng vào nhà.

Người tài xế và nữ trợ lý liếc nhìn nhau, nữ trợ lý tay vẫn cầm túi xách của cô liền nhanh chân đuổi theo.

Cô không nói thêm lời nào, đến thẳng cửa chính. Nữ trợ lý đưa túi xách cho quản gia đang đón cô tại cửa, cúi đầu chào và lặng lẽ rời đi.

Quản gia đặt túi xách vào chỗ, lo lắng cô chủ chưa ăn gì nên vừa lấy dép đi trong nhà cho cô vừa hỏi: “Đại tiểu thư, có cháo và mì, cô muốn ăn gì không?”

Nhưng toàn bộ sự chú ý của Thời Du Vãn đều dồn về phía cầu thang.

Ở đó, một cô gái cao ráo xinh đẹp đang đứng, mặc chiếc váy ngủ do chính cô mua tặng. Đôi mắt to tròn chứa chan tình cảm nhìn cô tha thiết, chỉ chờ một lời gọi sẽ vui sướиɠ chạy đến bên cô.

Thời Du Vãn cảm thấy cơ thể từ trong ra ngoài đều nóng bừng, khó chịu và không yên.

Hương sen nhạt nhòa dần lan tỏa từ miếng dán ức chế gần như mất tác dụng ở sau cổ. Cô vịn tay lên tủ, khẽ nói: “Dì Hàm, dì nghỉ đi.”

Quản gia là một Omega cấp A gần sáu mươi tuổi, đã phục vụ tại nhà họ Thời gần ba mươi năm. Dù không chứng kiến Thời Du Vãn chào đời, bà cũng đã nhìn cô lớn lên từ một cô bé đến khi trở thành tổng tài quyền lực.

Bà là một trong những người thân cận và đáng tin nhất của Thời Du Vãn, biết tất cả những “bí mật” trong cuộc sống của cô, bao gồm cả sự tồn tại của cô gái trên lầu - người tình nhỏ của cô.

Cô gái ấy là Alpha duy nhất mà Thời Du Vãn từng dẫn về nhà và cũng là người duy nhất được phép qua đêm trong căn biệt thự này.

Dưới ảnh hưởng của pheromone từ Thời Du Vãn, cô gái cũng đáp lại một cách tự nhiên. Khi hương dừa ngọt dịu bắt đầu lan tỏa trong không khí, dì Hàm hiểu rằng mình nên rời đi.

Khi âm thanh khép cửa từ phòng quản gia ở tầng một vang lên, Thời Du Vãn mới thả lỏng cơ thể, tựa vào tủ. Đôi môi đỏ khẽ mở: “Lại đây, bế tôi lên lầu.”

Cô gái như chú cún nhỏ nghe được hiệu lệnh của chủ nhân, vui sướиɠ chạy đến.

Đầu tiên, cô vòng tay ôm eo Thời Du Vãn, dụi vào cổ cô rồi nhẹ nhàng nói: “Chị, em nhớ chị lắm.”

Sau đó, cô cúi xuống, tháo giày cao gót và giúp Thời Du Vãn thay đôi dép mềm mại.

Khi không còn đôi giày cao gót, người Omega cao 1m67 như Thời Du Vãn bỗng thấp hơn hẳn so với Alpha cao 1m76.

Với những người có quyền thế, chênh lệch chiều cao lớn thường mang lại cảm giác áp lực, đặc biệt là với Omega. Trong những buổi xã giao, cô thường phải đối mặt với sự khó xử này.

Nhưng với cô gái này, Thời Du Vãn chưa bao giờ cảm thấy bị áp bức. Ngược lại, cô luôn cảm nhận được sự an toàn tuyệt đối, rằng dù ở bất cứ nơi nào, bất kỳ tình huống nguy hiểm nào, cô gái ấy sẽ luôn bảo vệ cô trong vòng tay vững chãi.

Đôi chân rời khỏi mặt đất, Thời Du Vãn tựa vào vòng tay quen thuộc mang lại cảm giác an toàn. Sự bức bối trong lòng dần tan biến, nhưng ngọn lửa nóng rực trong cơ thể lại càng bùng cháy dữ dội hơn.

“Thơm quá.”

Cô gái trẻ, một Alpha, bị người phụ nữ trưởng thành hôn lên cổ, lời nói trêu chọc không ngừng khiến cơ thể cô rạo rực. Tuyến sau cổ của Alpha bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, như đang chờ đợi sự giải tỏa.

Cô bế ngang Thời Du Vãn, hai cơ thể áp sát không rời, hơi nóng tỏa ra từ cả hai, không phân biệt được ai đang nóng hơn ai.

Pheromone của cả hai quấn lấy nhau trong không khí, mùi hương thanh nhã của hoa sen hòa quyện cùng hương dừa ngọt ngào, giống như hai cánh bướm đang khiêu vũ, không có sự cưỡng ép, chỉ có sự hòa hợp.

Khoảng cách ngắn ngủi từ lầu một lên lầu ba, chỉ qua hai tầng cầu thang, nhưng mồ hôi đã đọng đầy trên trán cô gái trẻ.

Khi vào đến phòng ngủ của Thời Du Vãn, Trì Vũ Mặc lập tức bế cô vào phòng tắm, đặt lên bàn trang điểm, rồi không chờ thêm giây nào mà chiếm lấy đôi môi cô, nụ hôn đong đầy nỗi nhớ nhung.

Thời Du Vãn đáp lại một cách hào phóng, vòng tay qua cổ tiểu tình nhân, ngửa đầu đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt.