Chị gái tôi đi nghỉ ở Châu Âu, kỷ niệm ba năm ngày cưới.
Chị ấy hỏi tôi muốn quà gì, tôi xin một chiếc sim điện thoại nước ngoài không đăng ký.
Nắm chặt chiếc sim trong tay, đứng trong căn phòng khách sạn trống rỗng, tôi mệt mỏi thở ra một hơi.
Sau đó mặc chiếc váy ngủ ren mỏng manh mà tôi đã đặc biệt mua cho kế hoạch của mình.
Tôi nhìn vào gương, tạo ra những vết hôn ái muội trên xương quai xanh và cổ.
Những vết hôn chi chít, như thể bị người đàn ông trong lúc cuồng nhiệt bá đạo và ngang ngược đòi hỏi.
Một bên dây áo của chiếc váy ngủ cũng bị "người đàn ông" đó xé rách.
Cuối cùng, tôi nhìn vào gương, thoa son môi, rồi từ từ làm nhòe đi.
Sau đó ngồi lên giường, làm cho nửa bên giường còn lại trông như có người đã ngủ.
Tôi nhắm mắt lại.
Căn góc chụp ảnh của ‘anh ấy’, hẹn giờ chụp.
Ba, hai, một.
Người phụ nữ trong ảnh dường như vừa trải qua một cuộc ân ái, chìm vào giấc ngủ mà không hề phòng bị.
Tôi nhìn chằm chằm một lúc lâu.
Trong đầu không khỏi nghĩ đến những tai tiếng của Thẩm Trạch Kiều trong giới kinh doanh.
Cười miệng hổ.*
*Ranh ma, xảo quyệt, cười giống hổ.
Nhà tư bản ăn thịt người không nhả xương.
Mà điều tôi quen thuộc nhất, vẫn là khuôn mặt luôn lạnh lùng và vô tình của anh ấy.
Mặc dù đẹp trai, nhưng tất cả tình cảm, đều chỉ dành cho chị gái tôi.
Tôi đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Cho dù Thẩm Trạch Kiều không có bất kỳ tình cảm nào với tôi, một người đàn ông cũng khó có thể chịu đựng được sự phản bội của người phụ nữ.
Anh ấy rất có thể sẽ trả thù tôi.
Nhưng cuối cùng, anh ấy sẽ ghê tởm và tức giận vứt bỏ tôi, ly hôn với tôi.
Chỉ cần có thể ly hôn, tôi chỉ cần ly hôn.
Tôi nhắm mắt lại, nhấn nút gửi.
Trên màn hình điện thoại, tin nhắn với giọng điệu khinh thường đó.
"Anh bạn, cô ấy rất thơm. Anh mau ly hôn đi, nhường cô ấy cho tôi có được không?"
Kèm theo bức ảnh đó.
Gửi thành công.
Chưa đầy hai giây.
Tôi đã nhận được hồi âm.
Thẩm Trạch Kiều: "Anh là ai?"
Tôi chậm rãi thay quần áo.
Gần như kéo dài thời gian trả lời một cách ác ý.
Anh ấy có phải sắp tức điên lên rồi không, đặc biệt muốn lột da kẻ nặc danh?
Thiên chi kiêu tử, từ nhỏ đến lớn đều hoàn mỹ vô khuyết, một ngày nào đó lại bị người khác chi phối cảm xúc, hơn nữa còn là tôi, người mà anh ấy luôn nắm trong lòng bàn tay.
Ba năm buồn bã và đau khổ, hôm nay nhận được một tia khoái ý.
Tôi thay quần áo bình thường, trong lúc đó Thẩm Trạch Kiều lại gửi thêm hai tin nhắn.
"Đừng dùng AI đổi mặt vụng về như vậy. Nói rõ mục đích của anh đi."
"Tôi khuyên anh nên tự mình nói ra, tôi có thể cho anh toàn thây."
Tôi cười lớn.
"Thẩm tổng, có phải AI đổi mặt hay không, anh hỏi vợ anh, chẳng phải sẽ biết sao?"
"Vết hôn trên cổ bảo bối của tôi sẽ không nhanh chóng biến mất đâu (^v^)."
Sở dĩ tôi dám nói như vậy, là vì tôi biết, Thẩm Trạch Kiều đang ở nước ngoài đàm phán một dự án hợp tác rất quan trọng.
Ít nhất trong nửa tháng, anh ấy căn bản không thể trở về.
Ngay sau đó, điện thoại của tôi đột nhiên reo lên.
Tôi giật mình.
Tiếng chuông điện thoại vang lên điên cuồng, là Thẩm Trạch Kiều gọi đến.
Tôi mím môi, nhìn chằm chằm vào điện thoại, cho đến khi cuộc gọi kết thúc.
Nhưng rất nhanh, màn hình lại sáng lên, Thẩm Trạch Kiều vẫn không chịu buông tha gọi cho tôi.
Tôi hiểu, lần này, anh ấy thực sự tức giận.
Tim tôi đập thình thịch, cảm giác như mình đang đi trên dây, chơi một trò chơi nguy hiểm tuyệt đối.
Tôi gửi: "Thẩm tổng, đừng gọi nữa, chúng tôi đã làm năm lần, vợ anh mệt đến ngủ rồi."
Cuộc gọi cuối cùng cũng dừng lại.
Điện thoại của tôi rơi vào im lặng.
Tôi dùng chiếc sim nặc danh đó gửi: "Tôi không cố ý chia rẽ hai người, Thẩm tổng, tôi và vợ anh là thật lòng yêu nhau, anh đại nhân đại lượng, mau chóng ly hôn, nhường cô ấy cho tôi đi. Nếu không anh đội mũ xanh bị người ta đồn ra ngoài, anh cũng mất mặt."
Thẩm Trạch Kiều không trả lời nữa.
Tôi lo lắng ném chiếc váy ngủ ren rách nát vào thùng rác, trả phòng, trở về biệt thự.
Người giúp việc đang dọn dẹp vệ sinh.
Mọi thứ đều bình thường, yên tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
Tắm rửa, đi ngủ.
Sáng sớm, khi trời còn tờ mờ sáng, tôi mơ màng nghe thấy tiếng động cơ gầm rú và tiếng lốp xe phanh gấp bên ngoài cửa sổ.
Đợi tôi phản ứng lại, hoảng loạn mở mắt ra, cửa phòng ngủ cũng bị người ta gõ cửa.
"A Cẩn, mở cửa."
Giọng nói trầm lạnh, cố gắng kiềm chế đến mức bình ổn, chỉ để lộ ra một tia lo lắng bất an.
Tôi hoàn toàn tỉnh táo, như bị dội một gáo nước lạnh, toàn thân lạnh toát.
Là Thẩm Trạch Kiều.