Bố Của Con Tôi Là Ảnh Đế

Chương 4.2

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó Kế Đình Vũ nói từng chữ một:

“Dự án của Ngỗng, A+ đấy. Anh hỏi nghệ sĩ nhà anh đi, hỏi chính bản thân anh đi, bao nhiêu năm cậu ta mới nhận được một dự án A+, bao nhiêu năm mới có thể làm nam chính trong dự án như thế này?”

Lý Đào đáp gọn lỏn bốn chữ:

“Cậu ấy đang mang thai.”

Kế Đình Vũ cũng đáp lại bốn chữ:

“Đây là cơ hội!”

Rồi lại nhấn thêm bốn chữ nữa:

“Ngàn năm có một!”

Lý Đào không chịu nhượng bộ:

“Anh làm việc mà không xem xét thời điểm và tình hình cụ thể à?”

Vu Dật Thu ngồi trên sofa, ngẩng cổ nhìn Lý Đào đang tranh cãi với Kế Đình Vũ, nhún vai, không xen vào nữa, đứng dậy quay lại bàn ăn.

Cậu dùng đũa khuấy bát mì, vừa định đưa lên miệng thì dừng lại, ngẩng đầu nhìn Thịnh Vi Quân ngồi đối diện:

“Hôm nay món mì này vị lạ thế, sao không giống vị bình thường nhỉ?”

Thịnh Vi Quân ngẩn ra:

“Không có đâu? Vẫn là vị cũ mà.”

Vu Dật Thu không ăn được bao nhiêu bữa trưa, chỉ lót dạ vài miếng cơm cháy, sau đó ăn chút hoa quả và uống một chai nhỏ sữa chua.

Cuối cùng, dự án A+ của Ngỗng bị từ chối trong sự kiên quyết của Vu Dật Thu và cơn giận của Lý Đào. Vì chuyện này, Kế Đình Vũ nhắn cho cậu rất nhiều tin, bày tỏ sự tiếc nuối và đau lòng vì đã bỏ lỡ cơ hội quý giá.

Vu Dật Thu dựa vào sofa, ngón cái vuốt màn hình điện thoại, đọc hết tin nhắn Kế Đình Vũ gửi, đến cuối cùng thì thấy một câu thế này:

[Thu này, không phải tôi trách cậu, nhưng cậu nghĩ mà xem, tuổi còn trẻ, sự nghiệp đang thăng hoa, sao lại nghĩ quẩn mà muốn sinh con?]

[Người ta là nữ minh tinh 23 tuổi còn không chọn sinh con vào lúc này, cậu là nam nghệ sĩ với cơ hội còn nhiều hơn, sao lại đi sinh?]

[Bây giờ cậu cảm thấy sinh con quan trọng hơn, tôi thật sự lo là sau này cậu sẽ hối hận.]

Vu Dật Thu đọc hết những lời của Kế Đình Vũ, đọc đến cuối cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại còn thông cảm cho anh ta.

Kế Đình Vũ là quản lý của cậu, là đối tác trong sự nghiệp, hai người gắn bó cùng một con thuyền, dĩ nhiên anh ta coi trọng tương lai của cậu hơn.

Hơn nữa, Kế Đình Vũ không phải Lý Đào, người đã cùng cậu lớn lên, nên không hiểu được quá khứ của cậu. Vì vậy, anh ta nghĩ rằng con đường cậu chọn là một con đường cậu sẽ hối tiếc trong tương lai.

Nhưng cậu thì không.

Vu Dật Thu đặt điện thoại xuống, rúc vào sofa, ôm một chiếc gối mềm, thần thái sáng sủa tự nhiên—cậu rất hiểu mình muốn gì và chắc chắn sẽ không hối hận.

Cơ hội tốt trong sự nghiệp bị bỏ lỡ đúng là đáng tiếc, nhưng Vu Dật Thu không cảm thấy day dứt hay khó chịu.

Cậu chỉ đơn giản muốn có một đứa con sớm.

Cậu muốn có một gia đình của riêng mình.

Ở một nơi khác, biết tin Vu Dật Thu từ chối dự án A+ mà mình đã sắp xếp cẩn thận, Lôi Lâm tức đến bật cười.

Anh ta nghĩ, một nghệ sĩ nhỏ như Vu Dật Thu, không có chỗ dựa nào, gặp được cơ hội rơi từ trên trời xuống thế này, chẳng lẽ không nên nhanh chóng vì sự nghiệp mà bỏ đứa trẻ, nhận vai nam chính rồi vào đoàn quay phim ngay lập tức sao?

Cậu có tư cách gì để từ chối?

Có lý do gì để gạt bỏ chứ?!

Lôi Lâm trong một khoảnh khắc bốc đồng, thậm chí gọi cho Thẩm Trạc, hỏi liệu có phải đã giấu diếm sự thật nào không. Chẳng lẽ không hề có chuyện tϊиɧ ŧяùиɠ trong phòng thí nghiệm bị đánh cắp nghe rất hoang đường kia, mà thực ra là Thẩm Trạc đã ngủ với người ta, dẫn đến đứa trẻ này, nên đối phương mới nhất định giữ đứa trẻ lại?

Lôi Lâm còn buột miệng nói thêm:

“Thằng nhóc họ Vu đó nhìn cũng khá hấp dẫn, đúng kiểu gu của anh đấy.”