Tư Vũ Thần ngồi xuống cạnh Nhân Nhân, giơ tay vuốt ve mái tóc dài suôn mượt, cô bé đột nhiên quay lại, nhìn anh rồi nở nụ cười thật tươi, Vũ Thần cảm giác tim mình đập bang bang trong l*иg ngực, máu nóng sôi trào, thật muốn đè cô xuống yêu thương một trận, ngón tay anh lướt qua đôi môi anh đào, nhẹ giọng hỏi
” Em đang làm gì đó?”
Hai mắt Nhân Nhân sáng rực, lấp lánh như ánh sao trên bầu trời đêm sâu thẳm, cô ngây ngô trả lời “ Kiến...em muốn tìm chúng “
Tư Vũ Thần bật cười, Nhân Nhân của anh bận rộn cả buổi chỉ vì lý do này sao,nhưng cả căn phòng vừa mới dọn dẹp, ở đâu có kiến. Vũ Thần cúi đầu hôn lên môi Nhân Nhân, lại nhịn không được đưa lưỡi liếʍ một cái, thật ngọt, sau đó dịu dàng nói với cô bé.
” Nhân Nhân đói không? Ăn trước nhé, mai anh sẽ bắt nhiều kiến cho em “
Nhân Nhân vui mừng gật gật đầu. Anh kéo chiếc ghế để cô ngồi đối diện khay thức ăn, hỏi “ Nhân Nhân tự ăn được không?”
Cô bé lập tức đáp “ Được “ Còn ngước đôi mắt nai tơ nhìn anh đầy mong đợi.
Vũ Thần hiểu ý, khen ngợi “ Nhân Nhân giỏi quá
Nghe anh khen xong cô bé bắt đầu ngoan ngoãn xúc từng muỗng cháo bỏ vào miệng, chậm rãi từ tốn, giống như đã tập qua không biết bao nhiêu lần, Vũ Thần cầm lấy típ thuốc mỡ, nhẹ nhàng đem nút buộc trên áo cô thoát ra, bộ ngực sữa với những dấu răng đỏ ửng bại lộ, ngón tay anh bắt đầu bôi vẽ chất gel mát lạnh lên đầu ngực mê người, xoa xoa xung quanh đỉnh nhọn, thân thể Nhân Nhân hơi run lên, miệng khẽ “ Ưm” một tiếng, anh chuyên tâm bôi thuốc từ trên xuống tận gót chân cho cô, làm xong anh đứng dậy, liếc nhìn chén cháo vẫn còn khá nhiều, có chút không vui, cô bé ăn chậm như vậy là muốn hành hạ anh sao?
Tư Vũ Thần đem quần áo trên người cởi bỏ, cự long giữa hai chân dựng đứng, căng cứng khó chịu, anh ngồi xuống chiếc ghế còn lại, sau đó nhấc bổng cô lên đặt xuống đùi mình, Nhân Nhân bị bất ngờ “ a “ một tiếng, muỗng cháo đổ lên người, hai mắt cô bé rưng rưng quay lại nhìn anh.
Tư Vũ Thần cúi đầu, đưa lưỡi liếʍ sạch chỗ cháo rơi vãi, gấp gáp ngậm lấy môi cô, hôn ngấu nghiến, một tay xoa bóp bầu ngực mềm mại, tay còn lại lần xuống nụ hoa non nớt, tách ra hai cánh hoa khép chặt, ma sát lên khe huyệt bé xíu, hơi thở ngày càng nặng nhọc, cự long giữ hai chân ngoe nguẩy cứng ngắc.
” Em đói bụng...muốn ăn...” Nhân Nhân nhìn anh, ấp úng nói.
” Ừ, để anh giúp em “ Anh đáp lại cô bé bằng nụ cười thật tươi, một tay anh cầm muỗng đút cho cô, tay còn lại chọc vào hoa huy*t căng mịn không ngừng đâm rút. Động tác đút cháo của anh thật nhanh cô phải cố gắng lắm mới nuốt kịp, phía dưới bị đùa bỡn vô cùng ngứa ngáy, hai chân cô bé không tự chủ mở lớn, để ngón tay dễ dàng chọc sâu vào trong.
Nhân Nhân mím môi, lắc lắc đầu, âm thanh dứt quãng kèm theo tiếng rên khe khẽ.
” Không...a...không...ăn...ừm...nữa...”
Hai mắt mờ sương, cô bé ngữa đầu há miệng hớp lấy không khí. Ngón tay như có ma lực khuấy động tường thịt êm dịu, dẫn dụ thật nhiều mật dịch xuất ra, từng giọt từng giọt nhỏ xuống sàn, phút chốc cả người Nhân Nhân run rẩy, từng cơn kɧoáı ©ảʍ đánh úp lại khiến cô hét lên " A..." một tiếng, lêи đỉиɦ cao trào.
Thân thể như phủ thêm màu hồng kiều mị, hai mắt nhắm nghiền đê mê, cô bé giống như đang thả mình trên đám mây bồng bềnh, Tư Vũ Thần nhếch mép, cúi đầu liếʍ lên lỗ tai tinh xảo của cô thổi khí
” Em thật mẫn cảm “
Luồng khí như chất xúc tác thổi vào du͙© vọиɠ vừa mới tắt ngắm, khiến chúng lại bùng lên dữ dội.Nhân Nhân bị tìиɧ ɖu͙© chi phối, giơ tay nắm lấy cự long thô to, vuốt ve chà sát, cô muốn nhét nó vào trong cơ thể mình. Nhân Nhân hơi nâng mông, đôi tay tinh tế trúc trắc đặt qυყ đầυ trơn bóng chống lên cửa động ướŧ áŧ, chỉ là lối vào quá hẹp cô bé có chút sợ hãi không dám chọc vào.
Tư Vũ Thần chờ đợi thật lâu, từng giây trôi qua khiến anh như muốn điên lên, nhịn không nổi anh nắm lấy hông cô ấn xuống, côn th*t sẫm màu cưỡng ép xông vào khe thịt đỏ hồng, miệng huyệt xung quanh bị nong ra hết mức, căng đầy tưởng như sắp nứt rách.
” A...”
Hai tiếng thở hắt cùng lúc bật ra. Cả người Tư Vũ Thần cực kỳ thư sướиɠ, âm đ*o vừa trải qua cao trào ướt sũng trơn trượt, tường thịt bao vậy dồn ép cự vật, từng cơn kɧoáı ©ảʍ như thủy triều liên tục ập tới, đỉnh tròn bị xiết chặt không chịu nổi khẽ run run trào ra dịch trắng tạo nên âm thanh khuấy động "tách tách" đầy ma mị.
Tư Vũ Thần cố gắng kìm chế, liếc nhìn chén cháo còn phân nửa, nói “ Nhân Nhân phải ăn hết mới là bé ngoan “
Hai má Nhân Nhân ửng hồng, ngước nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ ra bối rối, phân vân không biết nên là bé ngoan hay làm theo bản năng đang mách bảo. Tư Vũ Thần đưa muỗng cháo tới miệng Nhân Nhân, cô bé ngoan ngoan nuốt xuống, phía dưới rất khó chịu, cô bé nhúc nhích cặp mông qua lại, lại cảm thấy chưa đủ cô nhấc eo nhè nhẹ chuyển động lên xuống.