Nông Trường Nhỏ Trên Hải Đảo

Chương 7: Chim ưng nhỏ chân trắng

Có người nói, áp lực đối với đàn ông chính là động lực trên con đường thành công.

Ừm...

Trần Viễn cảm thấy mình chẳng mấy chốc sẽ trở thành một nhân sĩ thành công.

Tối hôm qua Trần Viễn bận rộn ngoài ruộng đến 11 giờ đêm, sáng nay 6 giờ đã dậy, tiếp tục tiêm linh dịch cho cây nho...

Đến 7 giờ, 3 mẫu cây nho trong vườn đều được anh tiêm linh dịch.

Ăn cơm xong, một chiếc xe chuyên dụng đến nông trường, chở Trần Tiểu ra sân bay. Hôm nay ba mẹ hai người sẽ đến... Trần Viễn tiếp tục ra vườn vải.

Hôm qua Trần Viễn nói cây vải vừa ra nụ là sai rồi, là cây chôm chôm vừa ra nụ. Còn cây vải thì đã kết quả, từng chùm quả nhỏ. Trần Viễn quan sát kỹ, số lượng quả không nhiều, rất ít.

Chủ trước của nông trường Kim Chẩm đã sớm có ý định bán nông trường nên năm ngoái, ông ấy không bón phân hữu cơ cho vườn vải và vườn chôm chôm, toàn bộ dùng phân hóa học, mà có vẻ như liều lượng phân bón không đúng nên khiến cho tầng đất trở nên cứng rắn.

Đặc biệt là trong vườn vải, cỏ dại rất ít.

Đây là vườn vải 10 năm tuổi, 5 mẫu đất, tổng cộng trồng 90 cây vải. Vườn chôm chôm cũng tương tự...

Trần Viễn tiêm linh dịch cho 50 cây vải và 50 cây chôm chôm rồi đi vào vườn sầu riêng. Cây sầu riêng mà anh tiêm linh dịch hôm trước trông rất tươi tốt, nhưng chỉ vậy mà thôi.

Anh nhớ hồi tháng 1 lúc anh tiêm linh dịch cho cây đào già kia, ngày thứ năm nó đã ra nụ.

Dù sao lúc này cũng không còn việc gì làm, linh dịch lấy ra trước đó vẫn còn rất nhiều nên anh tiêm linh dịch thêm một lần nữa cho cây sầu riêng.

“Chíp ~ Chíp chíp...”

Trên cây vang lên tiếng chim non yếu ớt kêu, là từ tổ chim mà trước đó Trần Tiểu vô tình làm rơi xuống đất...

Trần Viễn trèo lên cây nhìn qua. Tiếng kêu của con chim gấu trúc này rất yếu ớt, thấy nó nằm trong tổ trông không có chút sức sống nào, Trần Viễn lấy ra một ống linh dịch: “Nào, uống nước đi...”

“Chíp chíp...” Con chim nhỏ há miệng.

Miệng nó cong, giống mỏ chim ưng.

Cái miệng nhỏ mở to, sau khi Trần Viễn nhỏ một ống Thanh Mộc linh dịch vào bụng nó, con chim nhỏ như hồi phục chút sức sống, tiếp tục há miệng kêu to.

Đây là loài chim gì vậy?

Đầu tiên có thể loại trừ cú mèo...

Con chim này trông rất giống gấu trúc, rất dễ thương.

Trần Viễn đi xuống tìm một lúc, tìm được vài con sâu xanh nhỏ rồi quay lại đút cho nó ăn... Con chim nhỏ ăn no cuối cùng cũng ngoan ngoãn, có vẻ khỏe hơn, thấy Trần Viễn định xuống khỏi cây, nó vỗ đôi cánh non nớt nhảy ra khỏi tổ...

May mà Trần Viễn mắt nhanh tay nhanh, quơ tay một cái chụp được nó.

Nhiều loài động vật nhỏ, chim chóc, nếu ngửi thấy mùi người lạ trên người con non thì sẽ bỏ rơi con non của mình...

Có lẽ con chim gấu trúc này cũng vậy.

Lúc nãy Trần Viễn trèo lên cây xem nó, nó gần như đã chết rồi. Nếu không phải bản năng động vật có thể cảm nhận được tác dụng của Thanh Mộc linh dịch, con chim này uống thêm hai ống nữa, chắc chắn là không sống nổi...

Con chim nhỏ dùng móng vuốt bám chặt vào tay Trần Viễn.

Móng vuốt của nó không sắc bén, Trần Viễn nghĩ một lúc, quyết định mang nó về. Thời gian cũng không còn sớm nữa, về làm tổ cho chim nhỏ ngủ...

“Chim gấu trúc...” Nằm trên giường, Trần Viễn dùng điện thoại tìm kiếm “chim gấu trúc”, quả nhiên có loài chim này.

Chim gấu trúc, được gọi là “gấu trúc biết bay”, tên khoa học là chim ưng nhỏ chân trắng, có màu trắng đen rõ ràng, thân dài khoảng 17-19cm, nặng khoảng 50g, thuộc loài chim săn mồi nhỏ nhưng rất hung dữ.

Chim ưng nhỏ chân trắng là loài chim rất thú vị, chúng rất chung thủy, sẽ duy trì chế độ “một vợ một chồng”. Trong suốt 20 năm sống chung, chúng sẽ cùng nhau săn mồi, bảo vệ lãnh thổ, xua đuổi kẻ thù! Chim ưng nhỏ chân trắng rất đẹp, tàn nhẫn với đồ ăn nhưng chung thủy với tình yêu!

Trong bài giới thiệu không có tình huống bỏ rơi chim non, chẳng lẽ mẹ của nó đã gặp chuyện ngoài ý muốn?

Chim ưng nhỏ chân trắng, loài chim săn mồi hung dữ... Động vật được bảo hộ cấp II, chủ yếu phân bố ở Đông Bắc Ấn Độ và các khu vực khác, ở Trung Quốc phân bố từ Giang Tô đến Vân Nam, rất hiếm gặp. Chủ yếu ăn côn trùng, chim nhỏ và chuột.

Động vật được bảo hộ cấp quốc gia cấp II, đây không phải là thứ mà Trần Viễn có thể nuôi được. Anh quyết định sẽ nuôi nó vài ngày, khi tình hình ổn định sẽ gọi điện báo cảnh sát để cảnh sát xử lý...

Nuôi động vật được bảo hộ cấp quốc gia cấp II là phạm pháp. Dù con chim nhỏ rất đáng yêu nhưng Trần Viễn cũng không thể nào nuôi nó được...

Tối qua không ngủ ngon nên Trần Viễn nằm trên giường một lúc đã ngủ thϊếp đi.

“Ba, mẹ, đến rồi đây, nông trường Kim Chẩm... Anh cả đặt lại tên là nông trường Thanh Mộc.” Trần Tiểu dẫn ba mẹ về, mang theo rất nhiều hành lý, một số là đồ mới mua từ siêu thị như ga giường, chăn gối...

“Anh trai của con đâu rồi?” Ba Trần tức giận hỏi, nhìn giọng điệu như thế này là đã chuẩn bị mắng Trần Viễn một trận rồi.

Trần Tiểu nhìn về phía phòng Trần Viễn: “Anh ấy đang ở trong phòng. Ba... Mấy ngày nay anh cả làm việc đến nửa đêm, sáng sớm đã dậy, chắc giờ anh ấy đang ngủ. Ở đảo Hải Nam ban ngày nắng nóng, dù mới là tháng ba nhưng đã tương đương với cuối tháng tư và tháng năm ở quê mình rồi.”

Ba Trần mẹ Trần thoáng nhìn Trần Viễn nhưng không đánh thức anh dậy.

Thực ra, lúc này Trần Viễn đã tỉnh rồi, chỉ là đang giả vờ ngủ...

Đợi ba mẹ bình tĩnh lại một chút đã rồi nói sau.

“Chim gấu trúc?” Trên bàn dưới mái hiên, con chim nhỏ trong hộp giấy cũng đang ngủ. Trần Tiểu nhẹ nhàng ấn đầu nó, con chim nhỏ lập tức tỉnh dậy, kêu “chíp chíp chíp chíp” không ngừng.

Trần Viễn vẫn giả vờ ngủ, đợi đến khi Trần Tiểu làm xong cơm trưa, gọi ăn cơm, lúc này anh mới rời giường.

Ba mẹ không nhắc đến việc Trần Viễn dùng hết tiền trong nhà mua nông trường, nhưng suốt bữa cơm không nói gì khiến Trần Viễn thấp thỏm không yên...

“Trần Tiểu nói là con còn vay 2 triệu à?” Sau khi Trần Viễn ăn xong một bát cơm, ba Trần mới hỏi.

“Vâng.”

“2 triệu... Vay mấy năm? Đến kỳ hạn mà không trả hết thì sao?”

“Vay ba năm. Hàng năm trả lãi... Ba năm sau trả hết nợ gốc. Nếu không trả được thì ngân hàng sẽ bán đấu giá nông trường.” Trần Viễn lại vội vàng nói: “Ba, con đảm bảo ba năm sau có thể trả hết nợ.”

“Đảm bảo, con lấy gì đảm bảo?”

“Dù sao... con đã có kế hoạch. Hơn nữa, dù ba năm sau không trả được hết nợ thì cũng không đến mức bị đấu giá nông trường đâu. Nông trường này con mua với giá 4,5 triệu thì cũng có người đồng ý trả 4 triệu chứ.”

“Con… làm ba tức chết rồi. Con bao nhiêu tuổi rồi mà làm việc gì cũng không suy nghĩ, lại còn dùng tiền trong nhà... May mà Trần Tiểu hiểu chuyện không so đo với con. Nếu là gia đình khác thì chắc kiện con ra tòa rồi...”

“Hì hì...” Trần Tiểu cười ngây ngô: “Ba, con tin tưởng anh cả mà. Anh ấy nói chờ nông trường kiếm được tiền sẽ mua cho con một căn biệt thự ven biển.”

“Con cứ nghe nó nói khoác... Ba năm 2 triệu, có giữ được nông trường hay không còn chưa biết đây này.”

Mẹ Trần dùng đũa gõ chén ba Trần, nhìn Trần Viễn: “Ba năm kiếm 2 triệu, con thực sự chắc chắn à?”

“Dạ...”

Dù có hay không, Trần Viễn cũng phải cắn răng nói là có.

Ăn cơm xong, Trần Viễn ra ngoài chặt một chùm dừa về, chặt dừa, lấy nước dừa ra... cho chút Thanh Mộc linh dịch vào trong nước dừa.

Có vẻ như con chim ưng nhỏ chân trắng có thể phân biệt được thứ tốt, vừa thấy Trần Viễn lấy Thanh Mộc linh dịch ra, con chim nhỏ liền kêu “chíp chíp chíp chíp”, vỗ cái cánh còn đầy lông tơ chạy về phía Trần Viễn...

Nước dừa mới hái rất mát, hơi chát nhưng rất ngon. Trần Viễn đưa nước dừa cho ba mẹ, cho Trần Tiểu một bát...

Con chim ưng nhỏ chân trắng thấy Trần Viễn không cho nó uống, nhảy đến trước mặt Trần Tiểu, dùng mỏ nhẹ nhàng mổ ống quần của cô: “Nó sao thế?”

“Chắc là khát nước.”