Chương 5
Không ngờ cơn ác mộng của kiếp trước lại là sự ngọt ngào trong kiếp này. Ngay cả vết sẹo lớn bên phải khuôn mặt mà kiếp trước cô rất chán ghét, bây giờ lại thấy vết sẹo đó ở trên người anh càng làm anh nhìn rất đàn ông, rất mạnh mẽ. Điền Mật Nhi cần bát cơm tiến cũng không được mà lui cũng không xong, Triệu Phương Nghị như một tòa núi lửa, chỉ cần đến gần là chân như nhũn ra.Động tác nhỏ của Điền Mật Nhi đã bị Triệu Phương Nghị nhìn thấu từ lâu, anh là ai chứ? Là một lính trinh sát già, chỉ cần liếc mắt có thể đoán được rất nhiều. Sự kính trọng của Điền Mật Nhi, thái độ không tự nhiên và ánh mắt mang theo sự ngưỡng mộ đã bị anh nhìn vào trong lòng rồi, hơn nữa còn để cho tâm của một người đàn ông trong anh rất thỏa mãn.
Những thứ này anh chưa hề trải nghiệm qua ở lần trước. Vị hôn thê ngày trước là Lý Như lớn lên với anh từ nhỏ, hai bên cha mẹ lại là thế giao (1). Hai người đến với nhau là kỳ vọng của hai bên cha mẹ, cũng nước chảy thành sông theo ý tự nhiên. Thật ra thì trong lòng Triệu Phương Nghị cảm thấy hai người giống như là bạn bè hơn nhưng sống với nhau tương kính như tân (2) anh cũng cảm thấy không có gì không ổn.
(1) Thế giao: là bạn bè nhiều thế hệ
(2) tương kính như tân: vợ chồng kính nhau như khách
Nhưng người phụ nữ này lại cảm tính, không thỏa mãn với việc hàng năm Triệu Phương Nghị thường xuyên không ở bên cạnh mình, lấy lý do anh ra chiến trường không biết sống chết để giải trừ hôn ước. Lúc đó còn nói nếu như anh bình an trở về thì hôn ước được tiếp tục, Triệu gia mặc dù tức giận nhưng sợ anh ra chiến trường tâm tình không tốt sẽ nguy hiểm nên không làm gì. Đến khi Triệu Phương Nghị bình an trở về thì nhà gái lại ghét bỏ anh trên mặt có vết sẹo và bị đau chân. Thật ra thì chân của anh chỉ bị trúng đạn, không nguy hại gì nhưng mà không tốt như trước, đi bộ không được tự nhiên; trên mặt là bị một vật cháy chạm vào, lúc đó tình hình chiến đấu nguy kịch không xử lý tốt, sau khi kết thúc thì vết sẹo để lại khá rõ trên mặt.
Nhưng những điều này không thể lấy để làm cớ giải trừ hô ước được, sau khi Triệu gia nghe ngóng mới biết người ta ưng người khác rồi, là một Hoa kiều lãng mạn nhiệt tình. Triệu gia nể mặt giao tình của hai nhà mà không vạch ra nhưng cũng không còn quan hệ như trước, sau đó Triệu gia muốn Triệu Phương Nghị gặp được một người con gái thật tốt. Nhưng Triệu Phương Nghị gặp ai cũng cảm thấy những cô bé này đều có cùng tính cách là cao ngạo, ích kỷ, luôn lấy mình làm trung tâm, không biết hi sinh và khiêm tốn nên khi nghe được tính tình và hoàn cảnh gia đình của Điền Mật Nhi thì mới đồng ý, cũng có chút ý là bình nứt không sợ bể.
Kỳ thật thì anh cũng không tin tưởng lắm chuyện đó, nghĩ rằng cũng chỉ như Lý Như thôi, anh tin rằng đào tỏng khe núi này cũng chỉ có khoai lang củ đậu, nếu như có vàng thì đã sớm bị người ta nhặt đi rồi. Nhưng đến thời điểm thấy được Điền Mật Nhi thì ánh mắt Triệu Phương Nghị trợn tròn, lần đầu trong đời anh cảm nhận được cảm giác tim đập thình thịch... Cả đời anh cũng không quên được hình bóng xinh đẹp nở nụ cười duyên dáng đáng yêu dưới ánh mặt trời. (Shin: Nhất kiến chung tình ヽ(゚o゚)ノ)
Lúc giới thiệu cô không ngẩng đầu lên cũng không nói chuyện làm tim anh khẩn trương quên đập, tình huống như thế ngay cả khi đi làm nhiệm vụ
nguy hiểm nhất anh cũng chưa từng gặp. Đầu tiên anh luôn nghĩ rằng mình có ưu thế nhưng những ưu thế đó khi gặp Điền Mật Nhi đều mất hết. Anh không nắm chắc được, cô ấy xinh đẹp như vậy, tốt đẹp như vậy, trẻ tuổi khỏe mạnh như thế. Anh chỉ là một thương binh, lớn tuổi hơn cô ấy rất nhiều, nếu nhà không khó khăn thì cô nhất định sẽ tìm được người tốt hơn anh, cũng đáng giá tìm được người hơn anh.
Triệu Phương Nghị sốt ruột, trước nay anh chưa bao giờ để ý đến người con gái nào như vậy, anh không muốn trông nom những việc khác, cô phải là của anh, chỉ có thể là của anh. Triệu Phương Nghị đem dáng dấp khí thế của quân đội, phải kiên quyết, sạch sẽ, bắt gọn Điền Mật Nhi.
Triệu Phương Nghị đi theo Điền Mật Nhi ra ngoài, cô bé vừa thấy anh thì khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên như trái táo đỏ mùa thu, non mềm làm người ta muốn cắn một miếng. Anh nhìn thấy đôi mắt lúng liếng liếc trộm anh đầy tình yêu và kính trọng làm tâm anh rơi thẳng xuống đất. Trong lòng như được một dòng nước ấm rót đầy, l*иg ngực như có thứ gì muốn vỡ ra.
Nhìn bộ dạng cô không biết phải làm sao vô cùng đáng yêu, Triệu Phương Nghị muốn gần cô hơn, không cẩn thận đυ.ng vào bàn tay của cô!
Trời ạ!! Thật trơn bóng!! Quá non mềm rồi! Một dòng điện chạy từ ngón tay đến toàn thân, Triệu đội trưởng không quan tâm thiên quân vạn mã mà trước mặt người con gái này lại mềm nhũn cả người.
Nếu không phải là anh trai của cô gọi ra ngoài thì anh xấu mặt rồi! Cô cũng xấu hổ, hốc mắt cũng đỏ lên. Thôi về sau cô cũng là người của anh, còn nhiều thời gian để anh yêu thương cô!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
“Đứng ngẩn người cái gì, mau đưa bát cơm cho Phương Nghị!”. Dì Vương giọng điệu hài hước đùa giỡn, lấy tay chọc Điền Mật Nhi.
Điền Mật Nhi rụt người, dì cô là người làm ruộng, tay dùng lực cũng khá lớn, xương bị bà chọc cũng thấy hơi đau. Cô lại thấy cả bàn đều đang nhìn cô và Triệu Phương Nghị, vẻ mặt cũng giống như dì cô vậy. Mặt Triệu Phương Nghị đỏ thẫm, Điền Mật Nhi biết tửu lượng của anh, ít ai có thể uống lại anh, nhất định là anh chưa say, nhưng anh cứ dùng ánh mắt thâm thúy đó nhìn chằm chằm vào cô. Đã dọn xong bát cơm cho anh mà cô vẫn còn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh dính chặt vào lưng mình.
Trong lòng Điền Mật Nhi tự nói không được luống cuống nhưng vẫn chạy trối chết.
Ăn cùng nhau một bữa cơm, hai nhà cũng không còn câu nệ như trước, bởi vì Triệu Điền hai nhà khá xa nên tranh thủ bàn bạc một chút chuyện của hai đứa nhỏ. Triệu gia muốn nhân dịp mấy ngày nghỉ thì đưa Điền Mật Nhi về luôn: “Điền Mật muốn tiếp tục đi học, nhà chúng tôi rất ủng hộ, trước tiên sẽ đi xem trường học một chút rồi đi sắm những vật dùng cho hai đứa, dùng đồ mình thích vẫn thích hơn”.
Lễ ra mắt nhà chồng nhận người thân này trong thôn cũng có nhưng Triệu gia lại ở xa, mình cũng không thân. Mặc dù Triệu gia đáp ứng hôn sự nhưng không có lễ nạp thái (3), chuyện này chưa thể coi là ván đã đóng thuyền được. Nếu như sau này họ đổi ý thì trong sạch của con gái nhà mình thế nào, sau này còn không phải là bị người ta cười chê hay sao.
(3) Lễ nạp thái: Lễ đầu tiên trong 6 lễ hỏi: Nạp Thái, Vẫn Danh, Nạp Cát, Nạp Chưng, Thỉnh Kỳ và Thân Nghinh
Điền gia không ai nói rõ, bà Vương là người trung gian, cũng coi như là người làm mối cho hai đứa nhỏ, Điền Mật Nhi lại là đứa cháu bên ngoại của bà nên bà cũng ra mặt. Bà nói rõ một hai cho Triệu gia hiểu, Phương Di mới hiểu ra, trong thành phố chưa được nghe qua phong tục này nhưng mà điều Điền gia băn khoăn cũng là bình thường, nhà nào có con gái xinh đẹp như vậy chả không nỡ.
“Là do tôi suy nghĩ chưa chu đáo rồi, chỉ nghĩ đến đại sự, muốn gia đình tôi nhất là lão Triệu quen biết Điền Mật. Đứa nhỏ Điền Mật này tốt tính, xinh đẹp, chịu khó lại thông minh, nếu cha Phương Nghị nhìn thấy chắc chắn sẽ rất thích. Nếu như bên này đã có phong tục như vậy thì tôi thay mặt cha nó làm chủ, tránh cho đêm dài lắm mộng, con dâu tốt của tôi lại bay đi chỗ khác thì hỏng!”.
Trong lòng Phương Di rất rõ, Triệu Phương Nghị thích Điền Mật, kể từ khi xảy ra chuyện của Lý gia, bà chỉ sợ cả đời này con trai phải độc thân đến già rồi. Ban đầu là do bà buộc nên Triệu Phương Nghị mới đồng ý, không ngờ người Lý gia lại làm thế làm cho nó có cái cớ dành nhiều thời gian cho bộ đội.
Bà còn chưa thấy con trai để ý đến cô gái nào như thế đâu, con mắt nhìn chằm chằm vào người ta, khác hẳn với những cô gái khác, không nói một câu, bộ dạng như chỉ muốn quay đầu bước đi. Mặc dù bà không thích Điền Mật lắm nhưng chủ yếu nhất là con trai bà thích. Tiếp xúc không lâu nhưng có thể thấy Điền Mật là đứa nhỏ hiếu thuận, hơn nữa khi nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của Phương Mỹ cũng không buồn bã. Rất ít người không tự ti như thế, không vì đứng trước người gia cảnh xuất sắc mà cố ra vẻ thanh cao. Chỉ hai điểm này cũng làm cho người ta không thể coi thường gia đình nhà con bé rồi.
Phương Di lấy ra thứ gì đó từ trong túi sách, kéo tay Điền Mật nhét vào nói: “Hai đứa nhỏ là do chị Vương làm mối, hôm nay chị cũng chứng kiến, đứa nhỏ Điền Mật này là của Triệu gia chúng tôi đó nhé”.
Điền Mật giãy giãy, vừa nhìn lại thì giật mình! Là vòng ngọc! Vật này kiếp trước cô không hề biết, đúng như người ta nói, thái độ quyết định rất nhiều. Có trả giá sẽ có báo đáp, chưa gì đã có vòng ngọc rồi.
“Đây là đồ truyền cho con dâu nhà Triệu gia, mẹ chồng đưa cho tôi, bây giờ tôi đưa cho Điền Mật. Về sau Điền Mật là người của Triệu gia, không thể chạy được rồi!”.
Điền Mật ngượng ngùng - ing~!. Nhớ tới, dường như kiếp trước người ta không thừa nhận, kiếp trước không có vòng tay!
Bà Vương vỗ đùi không ngờ hôn sự này lại thuận lợi như thế. Chuyện của nhà em gái có thể giải quyết không nói, về sau bà cũng có quan hệ với Triệu gia. Sông có khúc người có lúc, không chừng sau này bà cần người ta giúp nữa.
“Tốt! Kéo một đoạn nhân duyên còn hơn xây mười tòa miếu, về sau Điền Mật lấy chồng tôi là người chải đầu đó!”.
Còn một chút vấn đề chi tiết không đến cô nương nghe, nếu như con gái không biết kiêng dè thì sẽ bị nói thành không biết ngượng!
“Con đi bổ dưa!”. Điền Mật Nhi mượn cơ hội bỏ chạy.
Vương Tứ Nhi nói: “Cũng là con cẩn thận, nãy giờ nói chuyện quên trà nước”. Rồi quay sang nói: “Mọi người nếm thử dưa này, sáng sớm nay cha nó mới đi hái, rất ngọt”.
Phương Di cũng nói: “Tất nhiên phải nếm thử rồi, ở trong thành phố đã lâu không ăn được những món này rồi, mua dưa ở đó cũng không được ngon lắm”.
Sau đó lại nói với Điền Mật Nhi: “Phương Nghị cũng hơi say rồi, cháu tìm chỗ cho nó nghỉ ngơi tỉnh rượu”.
Trông Triệu Phương Nghị như say rượu nhưng Điền Mật Nhi biết anh đang giả bộ, người này am hiểu nhất là ngụy trang ẩn núp lén giữ thực lực. Mọi người trong nhà đều bị anh lừa cho rằng anh là người thật thà. Nếu như không phải cô ngủ trên một chiếc giường với anh, đã có thời gian xâm nhập tìm hiểu thì cũng không biết diện mạo thật sự của anh đâu.
“Ôi, đã nói là phải biết chừng mực rồi, lại còn chuốc Phương Nghị say nữa! Điền Mật, con đưa Phương Nghị vào phòng của con, đừng đưa vào phòng anh con giống như cái chuồng heo vậy, Phương Nghị sẽ không quen!”. Bà Vương Tứ Nhi hơi nhiệt tình quá mức.
Không ngờ có thể vào phòng của Điền Mật Nhi, Triệu Phương Nghị sung sướиɠ nhưng cố tỏ vẻ khiêm tốn: “Cháu ở đâu cũng được, lúc đánh giặc cũng có khi phải ngủ trong bùn!”.
Dì Vương cũng nheo mắt trêu ghẹo nói: “Hai đứa như một, có gì phải ngại chứ, ha ha!”.