“Cảm ơn cậu, Tu Hằng, cậu tốt với tôi quá!”
Hàn Ngốc Nghếch hoàn toàn không nhận ra sự tính toán của bạn thân, ngây ngô cảm ơn.
Tần Tu Hằng cười đáp: “Không cần khách sáo, đi thôi, tôi đi mua chút đồ ăn, lát nữa về ngay.”
Anh chạy đi mua vài con tôm, hơn chục cân thịt heo, một túi sườn lớn, rồi thêm hai con cá. Nghĩ ngợi một chút, trẻ con chắc hẳn thích ăn vặt, thế là anh mua một túi hạt dưa, một túi kẹo, rồi thêm táo và đào.
Nhìn thấy Tần Tu Hằng mua nhiều đồ như vậy, Hàn Việt cảm động vô cùng, nói: “Tu Hằng, cậu chu đáo thật đấy, mua nhiều đồ để đãi tôi thế này, tôi ngại chết mất! Nhưng mà cậu với tôi, ai lại khách sáo làm gì!”
Khóe miệng Tần Tu Hằng khẽ co giật.
Mua đủ đồ, cả hai mới quay về nhà.
Ở nhà họ Diệp, buổi chiều bà nội Diệp thu dọn xong gà rừng và thỏ, rồi mới ra đồng làm việc.
Dưới bóng cây táo lớn trong sân, Diệp Minh Yên ngồi chống cằm, suy nghĩ về con đường tương lai của mình.
Được trọng sinh một lần, bi kịch kiếp trước dĩ nhiên cô phải thay đổi. Nhưng gia đình nhà họ Đường chắc chắn sẽ tìm đến, vì vậy bây giờ, cô phải tìm cách nâng cao thực lực của gia đình mình. Chỉ có thế, sau này khi nhà họ Đường tìm đến, cô mới có khả năng chống trả.
Hiện tại là năm 1987, vật tư vẫn còn khan hiếm, nhưng cơ hội thì khắp nơi. Cô lại có không gian Mặc Ngọc trong tay, kiếm tiền chắc hẳn không khó!
Cô vào vườn rau, lấy không ít cây con để trồng vào không gian, thêm cả vài cây ăn quả. Trong sân có cây táo lớn, loại cây này rễ phát triển mạnh, cây con nhiều vô kể. Sau vườn còn có cây đào, cây mơ, cây sơn trà, cô cũng tìm cách mang vào một ít.
Sau khi xong việc, cô nghiên cứu lọ thuốc mỡ mà Tần Tu Hằng đưa cho.
Lọ nhỏ trông rất đẹp, cô lấy một ít ra ngửi thử, nở nụ cười hài lòng.
Quả nhiên là đồ của gia đình danh y, chất lượng thật tốt!
Dù đời này cô có suối linh tuyền, trên đầu không để lại sẹo, nhưng chỉ với lọ thuốc mỡ này thôi, dù không có linh tuyền, cô cũng sẽ không bị sẹo.
Chiều hôm đó, Diệp Minh Yên ở trong không gian suốt. Khi ra ngoài, đã là năm giờ chiều.
Cô nhìn đồng hồ, vui không tả xiết. Thời gian trong không gian thực sự chậm hơn so với bên ngoài một chút.
Lúc này bà nội vẫn chưa về, Diệp Minh Yên nghĩ nhanh: phải làm cơm ngay để bà về là có thể ăn liền.
Cậu em trai Diệp Minh Phong đang ngồi nghịch ở bậu cửa phòng khách, thấy chị gái bước ra, liền reo lên: “Chị, chị dậy rồi à!”
Diệp Minh Yên cười đáp: “Ừ, chị ngủ đủ rồi. Chị đi nấu cơm, em ra đây nhóm lửa nhé.”
“Dạ vâng!”
Diệp Minh Phong rất ngoan, dù còn nhỏ nhưng đã chịu làm những việc vừa sức mình, đây là thói quen được rèn từ bé.
Nhìn thấy nồi canh gà còn thừa từ trưa, Diệp Minh Yên chợt nghĩ đến Tần Tu Hằng.
Tần Tu Hằng đã cứu cô, cô… nên cảm ơn anh một cách tử tế chứ nhỉ?
Đây là một nhân vật tầm cỡ, sáng chói như vàng ròng! Có nên sớm ôm đùi lớn này không?
Kiếp trước cô không có chỗ dựa, nên khi đối mặt với nhà họ Đường và nhà họ Trần, cô hoàn toàn không có sức phản kháng.
Nhà họ Tần kia… chính là gia tộc danh giá nhất trong các thế gia ở thủ đô.
Diệp Minh Yên mỉm cười, nhanh chóng nấu cơm, rồi làm thêm vài chiếc bánh hành.
Cô đổ canh gà vào nồi, thêm nhiều loại nấm để nấu thành một nồi lớn.
Canh gà mà Tần Tu Hằng mang qua rất đậm đà, được hầm từ nguyên con gà mái già chặt nhỏ.
Lợi dụng lúc Diệp Minh Phong không chú ý, Diệp Minh Yên lén cho thêm một chút nước suối không gian vào. Dù canh gà đã được pha loãng, lại thêm nhiều nấm, hương vị vẫn thơm nức mũi.
Diệp Minh Phong không ngừng nuốt nước miếng: “Chị… chị giỏi thật đấy, canh gà này còn thơm hơn cả lúc trưa nữa.”