Diệp Minh Yên dẫn theo Diệp Minh Phong đi đến, khi nhìn thấy hai người, ánh mắt của Tạ Văn Khang co lại, tức giận lộ rõ trong đôi mắt hắn.
Diệp Minh Yên cười lạnh một tiếng: "Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp! Mới đó đã gặp lại tên cướp này."
Tạ Văn Khang thường xuyên cướp đồ ăn của trẻ em, thậm chí có lúc hắn còn trộm đồ của người khác.
Tạ Văn Khang tức giận nói: "Con bé chết tiệt, lần trước không gϊếŧ được mày, mạng mày cũng lớn đấy."
"Hễ có đồ ngon, nhớ mang đến cho tao, nếu không, tao sẽ đánh chết mày!"
Diệp Minh Yên nheo mắt: "Lần này mày khiến bà mày mất hai con gà mái già, chắc lâu rồi mày không có thịt ăn đúng không? Sao, còn dám đến gây sự với tao?"
"Mày..."
Lần này Diệp Minh Yên bị thương khá nặng, khi đó đầu của cô đầy máu, bà Diệp chạy đến nhà hắn lấy hai con gà, đánh nhau với bà hắn.
Bà hắn không đấu lại được.
Cuối cùng, hắn bị bà đánh một trận, mắng hắn vô dụng, ăn cắp đồ của đứa nhỏ còn không được, đánh người thì không nói, mà lại bị nhiều người nhìn thấy.
Sau này không cho hắn ăn thịt nữa.
Vào lúc này, hắn thật sự không dám đánh Diệp Minh Yên nữa.
Diệp Minh Yên hừ một tiếng, dẫn theo em trai lên núi.
Khi họ leo lên sườn núi, cách xa Tạ Văn Khang một chút, hai người quay lại nhìn hắn dưới chân núi. Tạ Văn Khang lúc này đang đứng giữa đám trẻ, tự đắc khoe khoang, tỏ vẻ mình rất ngầu.
Diệp Minh Phong tức giận nói: "Tên này suốt ngày ở ngoài khoe khoang, chỉ biết bắt nạt chúng em."
Diệp Minh Yên nhặt một viên đá nhỏ, lắc lư trong tay: "Có muốn dạy dỗ hắn một trận không?"
Diệp Minh Phong ngẩn ra: "Đương nhiên là muốn rồi! Nhưng làm thế nào đây?"
Diệp Minh Yên cười mỉm, đột ngột ném viên đá trong tay ra, mục tiêu chính là chân Tạ Văn Khang.
Tạ Văn Khang đang đi xuống núi, đột nhiên, chân hắn mềm nhũn, cả người lăn xuống dưới.
"A..."
Hắn hét lên, lăn một đoạn dài theo sườn núi.
Đám trẻ đứng đó ngẩn ra, mắt trợn tròn nhìn Tạ Văn Khang đang lăn xuống.
"Á á á... Chân tôi..."
Chân Tạ Văn Khang bị gãy, la hét thảm thiết.
Diệp Minh Phong há hốc mồm!
"Chị... là chị làm à?"
Diệp Minh Yên cười cười: "Chị giỏi không?"
Diệp Minh Phong chớp mắt: "Giỏi lắm, chuẩn xác quá!"
Diệp Minh Yên xoa đầu cậu: "Đi thôi, chúng ta lên trên núi chơi."
Ở kiếp trước, trên đầu cô có một vết sẹo lớn, mãi đến khi trưởng thành, ra thành phố lớn, vết sẹo mới dần dần phai nhạt đi.
Làm hắn gãy một chân thôi, Diệp Minh Yên không thấy chút áp lực nào.
Tên này kiếp trước đã làm không ít chuyện xấu.
Đứng từ vị trí trên cao, Diệp Minh Yên nhìn ngắm thôn làng nhỏ quen thuộc trong ký ức.
Thôn Thanh Sơn nằm ở vùng nội địa, ba mặt là núi non bao quanh, phía sau núi có rất nhiều sản vật.
Thôn khá đông người, vị trí địa lý cũng rất tốt, phía Đông Bắc là thành phố Thanh Hồ, cách khá gần, đi xe mất khoảng nửa giờ.
Phía Đông Nam là khu vực trung tâm thành phố Lâm Giang, cũng không xa lắm, phía Nam có một hồ nước rất lớn, hồ Thanh Hồ.
Về sau khi thành phố phát triển, khu vực ngoại ô thành phố Lâm Giang mở rộng, nơi đây nổi tiếng với các căn biệt thự và nhà có cảnh hồ tuyệt đẹp!
Thời tiết tháng Bảy rất nóng, phía trước có một khu rừng nhỏ, Diệp Minh Yên nắm tay Diệp Minh Phong đi vào trong rừng, vừa mới vào thì bỗng nhìn thấy một con thỏ xám lao ra, phát ra tiếng "bịch", đập vào một cái cây lớn trước mặt họ.
Nó trực tiếp đập đầu vào cây, chết ngay lập tức!
Diệp Minh Yên: "..."
Diệp Minh Phong: "..."
Hai chị em nhìn nhau, rồi lại nháy mắt một lần nữa, xác nhận mình không nhìn nhầm, đúng là con thỏ đã đâm đầu vào cây mà chết.