Mùi khói cay nồng len lỏi vào mũi, khi Diệp Minh Yên mơ màng tỉnh lại, xung quanh cô là biển lửa ngút trời. Cô bỗng thấy choáng váng, rồi lập tức hoảng hốt!
Hỏng rồi!
Cô đã bị tính kế!
"Mày nhìn cái gì? Hôm nay, mày chết chắc rồi!"
Một giọng nói vừa hả hê vừa độc ác vang lên.
Diệp Minh Yên quay đầu lại và thấy gương mặt mà cô căm ghét đến tận xương tủy.
Đó chính là chị họ của cô, Đường Hân Nhiên, chị ta khoác trên mình một bộ đồ hiệu sang trọng, mái tóc uốn lượn sóng lớn, đang đứng đó với vẻ mặt đầy đắc ý.
Đường Hân Nhiên liếc qua bụng của Diệp Minh Yên, ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ. "Còn dám mang cái bụng này trở về? Diệp Minh Yên, gan của mày cũng lớn đấy! Tao đã xem thường mày rồi!"
Diệp Minh Yên vội đặt tay lên bụng, thấy bụng vẫn còn cao phồng lên, đứa trẻ vẫn an toàn!
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Cô đã mang thai bảy tháng, đứa trẻ này không phải của chồng cô, Trần Anh Kiệt.
Diệp Minh Yên bật cười lạnh lẽo. "Sao hả? Trước đây không phải chính các người đã coi tôi như món quà để dâng tặng hay sao? Giờ xảy ra sự cố, mấy ông chủ lớn không trả lợi ích cho các người, nên vội vàng ra tay à?"
Gương mặt Đường Hân Nhiên biến sắc, cô ta tức giận đến mức méo mó. "Ai cho mày trốn? Được dâng hiến cho nhà họ Trần là vinh dự của mày! Đồ thấp kém! Đã không biết điều thì đi chết đi!"
"Tao đã mang thai con của anh Kiệt rồi. Anh ấy là của tao! Tất cả những gì của nhà họ Trần cũng đều là của tao!"
"Mày chết đi, mẹ mày không còn chỗ dựa. Để bảo vệ tính mạng của thằng anh tàn phế của mày, bà ta còn dám từ chối kết thông gia với nhà họ Đường không?"
"Các người đều chết rồi, tài sản của nhà họ Diệp sẽ thuộc về nhà họ Đường! Ha ha ha!"
Ngọn lửa xung quanh bùng lên dữ dội. Đường Hân Nhiên vội vã quay người bỏ đi.
Diệp Minh Yên không quan tâm đến những lời độc địa kia, cô cố gắng đứng dậy muốn chạy thoát, nhưng cơ thể cô đã bị hạ thuốc, chẳng còn chút sức lực nào. Cô khó khăn lắm mới bò được dậy, nhưng cửa sổ và cửa chính đều đã bị đóng đinh kín mít.
Ngọn lửa ngày càng lớn. Diệp Minh Yên liều mạng đập cửa.
"Trần Anh Kiệt, thả tôi ra! Tôi có bằng chứng về anh, tôi chết thì anh cũng không yên đâu... Khụ khụ..."
Khói đặc khiến họng Diệp Minh Yên bỏng rát. "Mở cửa… mở cửa… Trần Anh Kiệt, tôi có tất cả bí mật bẩn thỉu của nhà họ Trần. Nếu tôi chết, tất cả sẽ bị phơi bày. Đừng hòng thoát! Thả tôi ra!"
Cô dùng hết sức mình đập cửa, nhưng cánh cửa gỗ của căn nhà cổ này đã bị đóng đinh rất chặt, cô không thể nào phá được.
Ngọn lửa ngày càng dữ dội, khói ngày càng nhiều. Tiếng kêu cứu của Diệp Minh Yên trong biển lửa ngày càng nhỏ dần.
Bên ngoài, Trần Anh Kiệt mặc một bộ vest chỉnh tề, đứng cạnh Đường Hân Nhiên, cả hai nhìn ngọn lửa ngút trời với ánh mắt méo mó, điên cuồng.
Diệp Minh Yên chết, tài sản nhà họ Diệp sẽ thuộc về bọn họ!
"BÙM!"
Một người đàn ông cao lớn trong bộ đồ đen đạp tung cánh cổng nhỏ, lao người vào trong. Thấy biển lửa hừng hực, anh ta đỏ mắt, gào lên: "Diệp Minh Yên!"
Không chút do dự, anh xông vào cứu cô.
Hai thuộc hạ bên cạnh hoảng sợ kéo anh lại.
"Chủ nhân, không kịp rồi! Không kịp nữa!"
"Buông ra! Cô ấy còn sống, mau dập lửa!"
Thuộc hạ của anh ta lập tức tìm cách dập lửa, nhưng đáng tiếc, thật sự không thể cứu kịp.
Ngọn lửa quá lớn, sức người không thể cứu vãn.
Anh ta đứng trước biển lửa, trơ mắt nhìn ngọn lửa nuốt chửng tất cả, tiếng kêu cứu bên trong càng ngày càng nhỏ, cuối cùng, hoàn toàn tắt lịm.
Bên trong đó, là người phụ nữ và con của anh ta!