Trương tiệp dư bị khí thế đột ngột của nàng làm cho sững sờ tại chỗ, đến nỗi quên cả khép miệng.
Tang Miểu Miểu thừa thắng xông lên: "Bẩm bệ hạ, Thái Hậu nương nương, thần thϊếp tuy xuất thân Việt Châu, nhưng không biết thêu theo lối truyền thống. Chiếc túi trong tay bệ hạ là do chính tay thϊếp thêu từng mũi kim một tại Nghị Sự các. Bệ hạ, Phúc Lộc công công và các vị đại thần đều có thể làm chứng. Hơn nữa, thϊếp rất giỏi bơi lội, sao có thể trượt chân ngã xuống nước rồi cần người cứu? Thϊếp không hề quen biết tên thị vệ này, vậy mà hắn lại thề thốt vu khống thϊếp. Thϊếp có lý do nghi ngờ hắn là gian tế, cố ý lợi dụng thϊếp để gây chia rẽ giữa bệ hạ và Việt Châu, rồi tìm cách phân liệt Thiên Thịnh, tâm địa thật độc ác!"
Mọi người choáng váng trước lời lẽ hùng hồn của nàng. Chẳng phải chuyện yêu đương lén lút trong hậu cung sao, sao lại biến thành gian tế và âm mưu chia rẽ Thiên Thịnh...? Quy mô này cũng quá lớn! Nhưng khi nhìn về phía Điền Hoa, ánh mắt họ không còn đồng tình như trước, mà đã chuyển sang dò xét cẩn thận. Lời Tang mỹ nhân nói có lý, người này đáng ngờ thật!
Điền Hoa bị đánh một đòn không kịp trở tay, vội vàng ấp úng: "Miểu Miểu, nàng nói bậy gì vậy... Ta cứu nàng, có người có thể làm chứng!"
"Ai?" Tang Miểu Miểu không chút sợ hãi, giọng điệu càng thêm mạnh mẽ.
Điền Hoa mắt đảo điên cuồng, quét một vòng, thấy người quen liền vội chỉ tay: "Trương tiệp dư biết chuyện này. Vì danh tiết của nàng mà từ trước đến nay ta chưa từng nói ra, nhưng nàng..."
"Thật kỳ lạ, Tả lâm vệ tuần tra hoàng cung đều phải xếp hàng, vậy mà người làm chứng cho ngươi không phải đồng đội, mà lại là... Trương tiệp dư! Quan hệ các ngươi thân thiết thật!" Tang Miểu Miểu nói với giọng châm biếm, ý trào phúng rõ ràng.
"Ta, ta..." Điền Hoa còn muốn biện bạch, nhưng Tang Miểu Miểu chẳng thèm để ý đến hắn ta nữa. Đến lúc này, lời nói của hắn ta đã đầy những kẽ hở, không ai còn tin được.
"Trương tiệp dư, xin hỏi ngươi có tận mắt chứng kiến không?" Giọng Tang Miểu Miểu bình tĩnh nhưng áp lực vô cùng: "Xin hỏi là ngày nào, giờ nào, ở đâu mà thấy được? Lúc đó ngươi đang làm gì? Ngươi thấy những cảnh tượng gì? Hãy trả lời ta không thiếu một chữ!"
[Hừ, Tiểu Bá, chờ nàng mở miệng, ngươi lập tức báo cho ta tất cả hành trình của nàng ngày đó, gặp qua những ai, đã làm những gì, ăn qua thứ gì, nói qua điều gì, từ việc lớn đến việc nhỏ. Dù có lợi hại đến đâu, người bịa chuyện cũng khó mà nhớ hết mọi chi tiết. Ta nhất định phải làm nàng lộ ra sơ hở!]
Trương Tiệp Dư đầy đầu mồ hôi, một bên là ánh mắt đe dọa của Mạnh Quý phi, một bên là Tang Miểu Miểu hỏi han gắt gao. Bệ hạ cùng Thái hậu cũng nghiêm nghị nhìn nàng ta, người xung quanh đều tò mò chờ đợi câu trả lời. Nàng ta tim đập hoảng loạn, lắp bắp mở miệng: "Ta, ta hình như, nhìn, nhìn thấy..."
[Tiểu Bá, tra xét Mạnh Quý phi đi. Vừa rồi Trương Tiệp Dư cầu cứu nhìn về phía Mạnh Quý phi mấy lần, nàng ta chính là kẻ chủ mưu đằng sau! Nhưng với năng lực của nàng ta không thể sai khiến được cấm quân, tám phần là nhị thúc của nàng ta. Ngươi tra xem ông ta và tên Điền Hoa này có quan hệ gì?]
Mạnh Quý phi trợn tròn mắt, quả thật không gạt được Tang Miểu Miểu điều gì, ngay cả việc nàng ta nhờ nhị thúc giúp đỡ cũng bị phát hiện. Không xong, chuyện này không thể để lộ thêm nữa: "Bệ hạ, Thái hậu..."
"Mạnh Quý phi, đến phiên ngươi nói chuyện sao? Sao thế, ngươi cũng là đương sự, hay là nhân chứng?" Thái hậu nhẹ nhàng cất tiếng, nhưng trong giọng nói ẩn chứa đầy đe dọa.
Mạnh Quý phi biết vị cô mẫu này đáng sợ và lợi hại đến nhường nào. Nếu không, làm sao có thể đánh bại bao nhiêu phi tần xuất thân hiển hách trong hậu cung. Sau khi trở thành Hoàng hậu của tiên đế, còn dẫn dắt bệ hạ lúc mới mười tuổi đánh dẹp bốn phương, phò tá người lên ngôi tân đế!
Nếu bà ấy thật sự chán ghét Mạnh gia thì... thì phải làm sao đây?