Vừa vào nhà, Ôn Xu đã bị choáng ngợp bởi không gian rộng lớn. Kiếp trước, nhà cô cũng khá giả, nhưng so với căn biệt thự này thì vẫn kém xa.
Phòng khách vốn đã rộng rãi trong mắt con người, trong mắt một con mèo nhỏ lại càng rộng lớn hơn, giống như một sân chơi vậy.
Mèo đến chỗ ở mới thường sẽ cảnh giác, có thể sẽ nhịn ăn, nhịn uống, trốn đi hoặc bị kích động.
Nhưng Ôn Xu không phải mèo thật, cô cũng không hiểu rõ tập tính của loài mèo. Vừa đặt chân xuống đất, cô đã vẫy đuôi, bắt đầu khám phá ngôi nhà mới. Đôi chân ngắn chạy lon ton trông rất đáng yêu.
Bùi Dữ không nhịn được, bế cô lên hôn một cái. Ôn Xu kêu lên một tiếng ngạc nhiên, nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.
Bùi Dữ xoa xoa bàn chân của cô, mỉm cười nói: "Em đáng yêu quá, anh không nhịn được. Để chuộc lỗi, tối nay anh sẽ làm một bữa tối thịnh soạn cho em."
Nghe thấy có đồ ăn ngon, Ôn Xu lập tức dịu giọng, kêu "meo" một tiếng.
Bùi Dữ lại hôn cô một cái rồi đặt xuống đất, vỗ nhẹ vào lưng cô. "Đi chơi đi."
Ôn Xu lắc lắc người, tiếp tục hành trình khám phá.
Dạo này Bùi Dữ rất hay ôm hôn cô, Ôn Xu cũng đã quen, thậm chí còn chủ động hôn lại anh.
Dù sao cô cũng chỉ là một con mèo, tuổi thọ ngắn ngủi, không thể biến thành người, nên cũng chẳng có gì phải xấu hổ.
Trong lúc Ôn Xu đang khám phá, xe tải chở hàng cũng đến. Đoàn xe gồm mười mấy chiếc, chất đầy các thùng hàng. Trong thùng, ngoài đủ loại đồ hộp cho mèo, còn có cát vệ sinh, quần áo, đồ ăn vặt, thực phẩm chức năng cho mèo... chiếm khoảng 30% tổng số hàng. Quần áo, chăn ga gối đệm, đồ dùng vệ sinh cá nhân, đồ dùng nhà bếp, vitamin, khoáng chất... chiếm 50%. 20% còn lại là thực phẩm cho người.
Thức ăn của Ôn Xu đều là đồ hộp, thực phẩm sấy lạnh, tương đối dễ bảo quản nên Bùi Dữ mua khá nhiều. Còn về thức ăn cho người, anh đã sớm bàn bạc với các nhà cung cấp, các loại thịt đông lạnh sẽ được vận chuyển đến kho vào sáng mai. Dị năng của Bùi Dữ là thức tỉnh vào ngày tận thế, nên việc để đồ trong kho qua đêm, hôm sau lại cất vào không gian sẽ thuận tiện hơn.
Sân biệt thự nhanh chóng chất đầy các thùng lớn nhỏ, những thùng không xếp được đều được chuyển vào phòng khách.
Vừa thấy người ngoài đến, Ôn Xu lập tức chạy đến bên chân Bùi Dữ, ngẩng đầu lên kêu meo meo.
Từ góc nhìn của một con mèo nhỏ, những nhân viên này quá cao lớn, giống như người khổng lồ, khiến cô cảm thấy không an toàn.