“Làm quản lý cửa hàng sẽ được những quyền lợi sau: Thứ nhất, ăn uống miễn phí; thứ hai, an toàn được đảm bảo; thứ ba, cha mẹ của cô sẽ được đưa đến đây miễn phí; thứ tư, thỉnh thoảng sẽ có thưởng...”
“Được.” Tống Dữ Thanh quyết định đánh cược một phen. Ba năm thôi mà, cô và cha mẹ sẽ trốn tạm trong cửa hàng tiện lợi này. Nếu cửa hàng có thể bảo vệ họ an toàn, cô sẽ làm quản lý. Cùng lắm mỗi ngày đóng cửa, không tiếp khách là xong!
Nhìn bốn dãy kệ hàng trước mặt, cô âm thầm tính toán lượng nhu yếu phẩm này đủ dùng bao lâu.
“Phó Gia, cậu định làm cách nào để đưa cha mẹ tôi đến đây?”
“À? Cô phải tự đi tìm họ trước chứ!”
Tống Dữ Thanh: … Lại bị lừa rồi.
“Tống Dữ Thanh, cô ký hợp đồng này không lỗ đâu~ Nè, tôi vừa nâng cấp dị năng không gian của cô rồi.” Giọng Phó Gia vang lên đầy tự hào: “Để tôi hướng dẫn cô cách dùng không gian để tìm cha mẹ mình.”
Cô cảm thấy Phó Gia chẳng khác nào một AI, hiểu rõ tình trạng của cô đến từng chi tiết, lại còn nâng cấp dị năng của cô một cách thần không biết quỷ không hay. Chắc cô giống như trong các tiểu thuyết xuyên không, bị ràng buộc với một hệ thống AI không đáng tin.
“Đầu tiên, nhắm mắt lại, hít thở sâu. Hít vào, thở ra, hít vào…”
Cô làm theo, nhưng cảm giác cứ kỳ kỳ, như đang thiền định vậy.
Thật sự được à?
“Khi mở mắt ra, cô sẽ ở trong một cái hộp vuông, trong hộp sẽ có một cánh cửa. Mở cánh cửa đó, cô sẽ gặp được cha mẹ mình.”
Cô rất muốn phản bác, nhưng đành nhịn. Chậm rãi mở mắt, cô phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối, quả thực giống như một cái hộp vuông. Tia sáng từ kẽ hở trên tường chiếu vào, lờ mờ soi sáng không gian xung quanh.
Nhưng khác với lời Phó Gia nói, trong phòng này có ba cánh cửa: hai cửa đen và một cửa trắng.
“Không đúng, có ba cánh cửa.”
“Ồ, xin lỗi nha, tôi lỡ nâng cấp thêm một cấp. Nhưng không sao, sau này sẽ hữu dụng, xem như quà tặng nhận chức đi.”
Khóe miệng Tống Dữ Thanh giật giật: “Vậy mở cửa nào?”
“Cửa màu trắng.”
Mang theo hy vọng, cô mở cửa, nhưng lập tức chết sững tại chỗ, đứng trong phòng mà không dám bước ra.
Bên ngoài là thành phố nơi cô đã lớn lên, nhưng giờ đây, nó chẳng còn dáng vẻ của một thành phố nữa. Đống đổ nát và tàn tích cháy xém, lửa bùng lên từ mặt đất, ngọn lửa ngùn ngụt vươn tới bầu trời.
Tro bụi từ lửa cháy rơi xuống, tựa như một trận tuyết đen u ám.
Cô nhìn thấy cha mẹ mình – hai xác sống đứng giữa đống tro tàn, tranh giành một cái sọ người.
Cha mẹ đã trở thành xác sống, quay đầu nhìn cô. Đôi mắt xám trắng xoay tròn, vô hồn.
“Rầm—”
Tống Dữ Thanh vội vàng đóng cửa.
“Không phải họ.”
Cô đứng nguyên tại chỗ, tựa đầu vào cánh cửa vừa ngăn cách mình với tận thế.
Lời cuối cùng cha mẹ nói với cô là gì? Cô không nhớ. Chỉ nhớ duy nhất tin nhắn kia, cha mẹ mong cô phải sống thật tốt.
Chậm rãi, căn phòng giống như hộp vuông tan biến, cô trở lại cửa hàng tiện lợi.
“Ừm… chia buồn với cô…”
“Được rồi.” Khuôn mặt Tống Dữ Thanh tái nhợt.
“Tiếp theo, tôi sẽ giới thiệu tình hình cơ bản của siêu thi thần thánh. Tất cả hàng hóa trong siêu thị này đều không có hạn sử dụng. Chỉ cần còn trên kệ, chúng sẽ luôn tươi mới.” Phó Gia thao thao bất tuyệt, “Nhiệm vụ của cô, với tư cách là quản lý, bao gồm: Thứ nhất, liên tục bổ sung hàng hóa trên kệ; thứ hai, mỗi tháng cô phải đạt chỉ tiêu tiêu diệt ba mươi xác sống. Tất nhiên, đây chỉ là nhiệm vụ cơ bản. Tôi sẽ dựa vào hiệu suất của cô để nâng cấp quy mô siêu thị. Dị năng không gian của cô cũng sẽ được nâng cấp tương ứng. Hy vọng cô sẽ làm siêu thị Thần Thánh lớn mạnh! Tôi rất tin tưởng cô, mặc dù vẻ ngoài trông yếu đuối, nhưng tôi biết trong cô là một trái tim đầy nghị lực!”
Phó Gia càng nói càng phấn khích, hoàn toàn không để ý khuôn mặt u ám của Tống Dữ Thanh.
“Cậu có thể hiện thân để tôi nhìn mặt không?”
“Tôi không có cơ thể trong thế giới này nha!”