“Ngươi……?” Hoắc Minh ngoài ý muốn, không khỏi nhăn nhăn mày.
Nhưng cẩn thận đánh giá thần sắc trên mặt Tɧẩʍ ɖυyệt, xác nhận chân thành không giống vui đùa, hẳn là vừa nghĩ đến, nhớ tới lời trước đây hắn nói về Bình Viễn Vương, động ý niệm.
Hoắc Minh biết được nàng là có ý tốt, ôn hòa nhẫn nại nói, “A Duyệt, ta biết ngươi muốn cứu Lương Nghiệp, nhưng phủ Bình Viễn Vương không giống những nhà khác, trẻ con trong phủ đều không dễ chăm sóc giống Hàm Sinh đâu……”
Hoắc Minh thấy, tuổi cô nương như Tɧẩʍ ɖυyệt, chăm sóc trẻ con chỉ có đệ đệ Thẩm Hàm Sinh. Lại bởi vì chăm sóc được Hàm Sinh, liền nghĩ cũng có thể chăm sóc đàn tiểu tổ tông phủ Bình Viễn Vương ……
Nhưng chuyện nào đơn giản như vậy?
Tɧẩʍ ɖυyệt lại hướng hắn hành lễ, không vội không gấp đáp, “Điều Hoắc bá bá băn khoăn A Duyệt hiểu, chỉ là trước khi cữu cữu đưa con cùng Hàm Sinh vào kinh, con từng ở nhà tri phủ Duẫn ở Tấn Châu chăm sóc qua mấy đứa bé. Trước khi nhập kinh, đại nhân còn tự tay viết viết một phong thư tiến cử, nói ngày sau nhập kinh, có lẽ là hữu dụng.”
Tɧẩʍ ɖυyệt nói xong, từ tay áo trong lấy ra một cái phong thư, hai tay đưa cho Hoắc Minh: “Hoắc bá bá, bá xem……”
Tri phủ Tấn Châu tự tay viết thư tiến cử?
Hoắc Minh nghi hoặc nhận lấy, lại lướt qua rất nhanh, lập tức lộ vẻ kinh ngạc.
Ánh mắt ông phức tạp nhìn về phía Tɧẩʍ ɖυyệt.
Đây xác thực là thư tiến cử, trong thư đích xác nói Tɧẩʍ ɖυyệt từng ở phủ chăm sóc mấy đứa trẻ, không chỉ vậy, Tɧẩʍ ɖυyệt còn chăm sóc bọn trẻ rất tốt, được cả nhà tin tưởng giao phó. Cuối thư tiến cử không chỉ có chữ ký của Duẫn đại nhân, còn có cả con dấu của ông, không thể sai được...
Hoắc Minh không thể không tin.
Chỉ là, Hoắc Minh khó hiểu hỏi, "A Duyệt, sao ngươi lại..."
Tɧẩʍ ɖυyệt ôn tồn đáp, "Trước đây vào hội hoa đăng Nguyên Tiêu, tiểu công tử nhà Duẫn đại nhân bị lạc, con tình cờ gặp được. Sau đó phu nhân tri phủ là Mục phu nhân đến tìm, Mục phu nhân rất tốt bụng, thấy con và tiểu công tử hợp ý, liền thường xuyên mời con đến phủ chơi. Hai năm trước, Mục phu nhân bị bệnh nhẹ, mấy đứa bé ở nhà không có người chăm sóc chu đáo, vì quen biết nên Mục phu nhân đã nhờ con đến phủ giúp đỡ. Con ở Tấn Châu mấy tháng, sau đó cữu cữu đến Tấn Châu đón con và Hàm Sinh vào kinh, Mục phu nhân liền nhờ Duẫn đại nhân viết phong thư tiến cử này cho con, phòng khi cần dùng đến..."
Tɧẩʍ ɖυyệt từ tốn kể lại, lời lẽ chân thành và rõ ràng, không hề cố ý nói quá sự việc, chỉ đơn giản là kể lại sự thật.
Hoắc Minh từng trải, hiểu rõ mọi chuyện.
Hoắc Minh nhìn lại phong thư trong tay, trong lòng nhanh chóng cân nhắc. Tɧẩʍ ɖυyệt tuy tuổi còn trẻ, nhưng được cả tri phủ tự tay viết thư giới thiệu, ngoài việc chăm sóc bọn trẻ rất tốt, được vợ chồng Duẫn đại nhân cảm kích, điều quan trọng hơn, nàng chắc chắn là người đáng tin cậy, được Duẫn đại nhân tin tưởng, mới có được phong thư tiến cử như vậy…
Hoắc Minh thầm nghĩ, vương phủ đang thiếu người, chẳng phải là cần người có thể chăm sóc tốt đám "tiểu tổ tông" này và đáng tin cậy sao?
Hơn nữa, Tɧẩʍ ɖυyệt còn là cháu ngoại của Lương gia, hiểu rõ mọi chuyện từ gốc rễ…
Hoắc Minh thực sự dao động, hỏi tiếp, "Vậy tại sao trước đây ngươi không nói?"
Tɧẩʍ ɖυyệt cũng không giấu giếm, "Mục phu nhân thương con, sợ con ở kinh thành bị cữu cữu trách mắng, nói kinh thành và Tấn Châu cách xa nhau, nếu có việc cũng không thể giúp đỡ được, nên đã nhờ Duẫn đại nhân viết phong thư này cho con để phòng thân. Nhưng từ khi đến kinh thành, cữu cữu đối xử với con và Hàm Sinh rất tốt, nên con vẫn chưa từng nói chuyện này với cữu cữu..."
"Thì ra là vậy." Lời nói của nàng càng củng cố thêm suy nghĩ ban đầu của Hoắc Minh - Tɧẩʍ ɖυyệt chắc chắn là người rất đáng tin cậy trong mắt vợ chồng Duẫn đại nhân, nên họ mới chu đáo lo lắng cho nàng đến vậy.
Hoắc Minh lấy lại bình tĩnh, cuối cùng hỏi: “Vậy, đã thương lượng với cữu cữu của ngươi chưa?”
Việc nàng tự mình ra phủ khiến Hoắc Minh lo sợ nàng không tự quyết định được.
Tɧẩʍ ɖυyệt lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Hoắc bá bá, con nghĩ sẽ đến vương phủ trước một chuyến. Cữu cữu và mợ hiện giờ đang rất bận rộn, vẫn đang tìm cách giải quyết. Nếu con không phù hợp, con sẽ không nói với họ, tránh cho họ mừng hụt rồi lại thất vọng. Chi bằng cứ giấu họ, nếu không được việc, con sẽ lặng lẽ đi, rồi lại lặng lẽ trở về, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, cũng không làm cậu mợ thêm phiền muộn. Nếu vương phủ thấy con phù hợp, con nói với cữu cữu và mợ cũng không muộn.”
Tuổi nàng còn nhỏ mà đã suy nghĩ chu toàn như vậy, khiến Hoắc Minh không khỏi ngạc nhiên.
Hoắc Minh nhanh chóng giấu đi vẻ kinh ngạc trong mắt, nói với Tɧẩʍ ɖυyệt: “Vậy ngày mai vào khoảng giờ Thìn, ngươi hãy đến vương phủ tìm ta, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp Đào quản gia của vương phủ. Nhưng bức thư tiến cử này, ngươi cần để lại cho ta, ta phải đưa cho Đào quản gia xem trước.”
Tɧẩʍ ɖυyệt lộ vẻ vui mừng: “Đa tạ Hoắc bá bá.”
……
Đợi bóng dáng Hoắc Minh khuất dạng ở cuối phố, Tɧẩʍ ɖυyệt mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem như đã qua được cửa ải của Hoắc bá bá.
Trở lại phòng, Tɧẩʍ ɖυyệt nhanh chóng rửa mặt xong.
Nàng không lên giường nghỉ ngơi mà ngồi vào bàn viết.
Trước khi đi, Hoắc bá bá đã nói sơ qua về tình hình phủ Bình Viễn Vương.
Bình Viễn Vương phủ một nhà trung liệt, đều đã hy sinh ngoài sa trường, trong nhà chỉ còn lại Bình Viễn Vương trẻ tuổi và một đám hậu duệ vừa được nuông chiều vừa khó hầu hạ.
Bình Viễn Vương rất chiếu cố đám trẻ này, nhưng cũng rất đau đầu. Bọn trẻ vừa như sợ Bình Viễn Vương, lại vừa như chẳng sợ ai, huống chi là người khác…
Bình Viễn Vương một năm có một nửa thời gian ở bên ngoài chinh chiến hoặc phòng thủ, thời gian còn lại ở kinh thành, ngoài việc triều chính, phần lớn đều dành cho bọn trẻ trong phủ. Bọn trẻ vừa thân cận với hắn, cũng vừa thích tranh cãi với hắn, đặc biệt thích gây sự trước mặt hắn.
Càng cấm làm gì, chúng càng làm điều đó.
Bình Viễn Vương thật sự hết cách với chúng, câu nói thường xuyên nhất của hắn là: “Đám tổ tông này còn khó hơn cả trăm vạn hùng binh…”
Từ đó có thể thấy được phần nào tình hình.
Bình Viễn Vương vẫn chưa cưới vợ, trong vương phủ không có chủ mẫu, cho nên vẫn luôn phải mời các ma ma đến chăm sóc.
Nhưng các ma ma ở lại đều không được lâu.
Các ma ma hoặc là chăm sóc không tốt, hoặc là bị đám tiểu tổ tông chọc tức bỏ đi, hoặc là quản cũng không xong mà không quản cũng không được, vô cùng đau đầu.
Bình Viễn Vương thậm chí đã vào cung thỉnh người, nhưng cũng không trụ được.
Theo lời Hoắc bá bá, là đã nghĩ hết mọi cách rồi.
Hiện tại, ai có thể chăm sóc tốt đám tiểu tổ tông này, Bình Viễn Vương nhất định sẽ mang ơn người đó…
Trong phủ có không ít trẻ con, nhưng trừ những đứa về thăm ông bà ngoại, hiện tại trong phủ còn ba đứa.
Ba đứa, nàng nghĩ mình có thể lo liệu được….
Tɧẩʍ ɖυyệt cầm bút viết mấy dòng tóm tắt lên giấy.
Cha mẹ mất sớm – thiếu cảm giác an toàn – cố ý quấy rối để gây chú ý.
Người giám hộ cứng nhắc – ảnh hưởng lâu dài – cố ý bắt chước.
Người giám hộ tạm thời thường xuyên thay đổi – chưa xây dựng được mối quan hệ tin cậy lâu dài – thiếu sự quan tâm hàng ngày, chỉ nghĩ đến bản thân…
Hiểu được động cơ hành vi của trẻ con là bước đầu tiên.
Trước khi xuyên không, nàng là nghiên cứu sinh thạc sĩ tốt nghiệp khoa giáo dục của đại học X, nàng thích ở bên trẻ con, cũng biết cách ở chung và chăm sóc chúng.
Bình Viễn Vương phủ có không ít trẻ con, nếu coi như một nhà trẻ nhỏ, mỗi ngày dựa theo công việc cố định, dạy cho bọn trẻ ngôn ngữ chung, xây dựng ý thức về quy tắc và trật tự…
Nàng đã từng làm ở nhà Tri Phủ Tấn Châu, trong lòng cũng đã hiểu rõ.
Hiện tại, xem lại những lời Hoắc bá bá đã nói một lần nữa, trong lòng cũng đã có phương hướng…
Ngày mai còn phải dậy sớm, cần phải có tinh thần tốt để đến vương phủ.
Đến chính mình còn không đâu vào đâu, người khác làm sao yên tâm giao con cái cho mình?
Tɧẩʍ ɖυyệt lại nhìn tờ giấy giới thiệu vừa viết xong, bèn đứng dậy tắt đèn.
Trên giường, Tɧẩʍ ɖυyệt nghĩ đến lời Hoắc bá bá nói với cữu cữu và mợ ở chính sảnh hôm nay, tuy rằng trước mắt có Uy Đức Hầu tham gia, Lương Nghiệp tạm thời không gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chỉ sợ lâu ngày, sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn…
Tɧẩʍ ɖυyệt không khỏi ôm chặt chăn, hy vọng ngày mai mọi việc suôn sẻ.
Hôm sau, Hoắc Minh đi tìm Đào Đông Châu.
Đào Đông Châu là đại quản gia của Bình Viễn Vương phủ, mọi việc lớn nhỏ trong phủ đều do Đào Đông Châu quản lý.
Hoắc Minh đến tìm ông, nói về chuyện của Tɧẩʍ ɖυyệt, Đào Đông Châu nheo mắt nghi ngờ, "Ngươi nói cháu gái ngoại? Bao nhiêu tuổi?"
Tìm người có gốc gác rõ ràng thì đương nhiên là ổn thỏa, nhưng trước đây trong phủ đều tìm ma ma…
Hoắc Minh nói, "Tuổi không lớn lắm, khoảng mười bốn mười lăm tuổi, nhưng là người cẩn thận, chu đáo, trước đây từng chăm sóc trẻ con ở Tri phủ Tấn Châu, nhà Duẫn đại nhân, đây là thư tiến cử của ngài ấy."
Hoắc Minh đưa thư, Đào Đông Châu nhận lấy.
Trong thư nói rất rõ ràng, không cần nhiều lời.
Cuối thư còn có chữ ký của Duẫn đại nhân, xác nhận là người quen việc chăm sóc trẻ con ở Tấn Châu.
Đào Đông Châu vẫn còn do dự, "Tuổi vẫn còn quá nhỏ, chuyện này không phải trò đùa, mấy ngày trước mời một ma ma, còn tưởng rằng đáng tin, kết quả phát hiện ma ma đó lại lén lút bỏ thuốc vào nước uống của mấy đứa trẻ, Vương gia lập tức nổi giận, mấy ngày nay vẫn còn đang tức tối..."
Nghe vậy, Hoắc Minh cũng hiểu được mức độ nghiêm trọng, bèn thở dài, "Vương phủ tìm nhiều ma ma như vậy, chẳng ai trụ được lâu... mấy ngày nữa Vương gia cũng muốn rời kinh, chưa chắc đã tìm được ma ma thích hợp. Tɧẩʍ ɖυyệt tuy tuổi không lớn, nhưng có thư tiến cử của Tri phủ Tấn Châu, chi bằng tạm thời thử một lần, biết đâu lại thích hợp thì sao?"
Đào Đông Châu trầm ngâm một lát, vừa lúc có một người hầu trong phủ đi vào: "Đào quản gia, Hoắc quản sự, ngoài vương phủ có một cô nương tên Tɧẩʍ ɖυyệt đến, nói là đã hẹn với Hoắc quản sự, đến gặp Đào quản gia và Hoắc quản sự."
"Mời nàng ta vào." Đào Đông Châu phân phó.
Tɧẩʍ ɖυyệt bước vào hành lễ, Đào Đông Châu nhìn nàng: "Là Thẩm cô nương?"
Tuổi thì có hơi nhỏ, nhưng nhìn thoáng qua, rất là chỉnh tề, lanh lợi, khiến người ta có thiện cảm.
Tɧẩʍ ɖυyệt cũng mạnh dạn ngẩng đầu: "Tɧẩʍ ɖυyệt gặp mặt Đào quản gia."
Đào Đông Châu tuy là quản gia trong vương phủ, nhưng trước đây từng theo tiên vương gia vào sinh ra tử trong quân ngũ, trên mặt ít nhiều mang theo vẻ uy nghiêm, không ít người lần đầu gặp đều sẽ sợ hãi, đặc biệt là một cô nương nhỏ tuổi như vậy.
Nhưng Tɧẩʍ ɖυyệt lại không hề sợ hãi.
Đào Đông Châu không khỏi nhìn nàng thêm vài lần — một cô nương mười bốn mười lăm tuổi, dung mạo chưa nở rộ, nhưng rất thanh tú, đôi mắt trong veo sáng ngời, không giống người hồ đồ.
Đào Đông Châu nói thẳng không hề khách khí: "Thư của tri phủ đại nhân ta đã xem, chỉ là Thẩm cô nương, trong vương phủ này đều là con cháu các trung thần, tính tình cũng không nhỏ, ngươi còn trẻ, liệu có kham nổi?"
Tɧẩʍ ɖυyệt thành khẩn nói: “Tɧẩʍ ɖυyệt có thể thử một lần.”