Nhật Ký Hoàng Vi

Chương 21

Chương 21
Mình và Vi dắt nhau đi lên công viên Hòa Bình chơi cho qua giờ tan tầm. Đi xe bus lúc chiều chiều thế này chỉ khổ thân thôi. Mình thì đang ốm còn Vi cũng yếu sức, không thể chen lấn nổi, chưa kể đến mấy vấn đề trộm cắp, dê xồm, hôi nách… Vi ít nói hơn ngày xưa rất nhiều, cũng không còn vẻ mặt nguy hiểm mỗi khi nghĩ ra trò quậy phá. Mình dắt em đi lững thững, thi thoảng em lại gạt gạt tay mình ra không cho nắm.

- Gì vậy?

- Em thấy kì kì sao ấy! Hi hi.

- Sao kì?

- Đây đông người!

- Thế anh dẫn Vi vào chỗ nào ít người nhé!

- Chỗ nào?

- Nhà vệ sinh! Kia kìa.

Mình chỉ tay vào cái nhà vệ sinh côngcộng màu xanh xanh. Vi lao vào đấm mình bùm bụp rồi giận dỗi:

- Hoàng vẫn mấc zậy như xưa!

- Hì, thế Vi thích thế nào?

- Chẳng thích thế nào cả. Hoàng cứ thế đi!

Vi chạy đi trước, mình đi chậm nhìn em lũn cũn đùa nghịch trên cái cầu gỗ ven hồ. Vậy đấy! Tình yêu, đi qua bao nhiêu giông tố, vượt qua nhiều gập ghềnh khó khăn, vẫn sẽ quay về nếu ta chịu đứng vào vị trí của nhau mà thông cảm cho nhau. Mình không cần nói một lời xin lỗi, Vi cũng không cần dài dòng giải thích những gì đã xảy ra. Mọi chuyện rasao, hãy cứ để thời gian trả lời. Tính toán đúng sai thiệt hơn chỉ làm cho tìnhyêu mệt mỏi chán chường. Mà dù có sai thì cũng đã sao? Chẳng phải trong cuộc đời này, chúng ta vẫn cứ mãi lang thang tìm kiếm một người, mà dù ta có sai trái đến đâu, người ấy cũng vẫn nhẹ nhàng cho ta mượn một bờ vai để dựa vào mỗikhi hối hận, mệt mỏi; vẫn nắm chặt tay đi cùng ta trên suốt quãng đường gió bụi mù mịt; vẫn nhẹ nhàng hôn lên tóc ta khi ta bật khóc…

Ngồi giữa bãi cỏ rộng, mình và Vi im lặng nhìn về phía trước. Tự nhiên không ai biết nói với ai điều gì. Khoảng im lặng cứ kéo dài mãi….

- Đèn lên rồi!

- Hử?

- Emnói đèn lên rồi!

- Anhkhông hiểu!

- Nếunắng tắt thì đèn đường sẽ bật lên!

- Ừ…

- Vìthế trước mắt chúng ta không bao giờ là bóng tối cả.

- Thếđi ngủ?

- Đi ngủ tắt đèn là do ta tự tắt!

Mình chẳng hiểu Vi nói gì. Nên lại imlặng. Hai đứa ngồi ngắm người chạy thể dục qua lại. Mệt quá, mình nằm xuống bãi cỏ, gối đầu lên đùi Vi, nhìn mây trên trời. Cảm giác bình yên tới mức mình đã nghĩ trên đời này, sẽ chẳng bao giờ có chiến tranh hay tàn sát nếu mấy ông như Hít le mỗi buổi chiều đều ra bãi cỏ gối đầu lên đùi người thương mà ngắm trời mây cây cỏ. Nhìn những đám mây bông bông trên trời đuổi nhau đi, mình mường tượng ra đủ thứ, thi thoảng Vi lại cúi xuống nhìn mình cười. Hạnh phúc khó tả lắm. Bao nhiêu mệt mỏi buồn phiền cũng tan biến.

- Mai này mình sinh ba đứa nhé anh!

- -Hả?

Tự nhiên Vi nói một câu mà mình giật thót, tim như bắn ra ngoài. Tại mình thì vẫn còn trẻ con lon ton quá, em đã nghĩ đến tương lai xa xôi rồi.

- Hả gì? Không thích thì thôi!

- Không phải, anh thích mà thích mà! Thích lắm!

- Emsẽ sinh đứa đầu là con trai, con trai chúng mình sẽ phải to lớn và khỏe mạnh chứ đừng như bố nó ("*3*)

- Anh hơi bị khỏe đấy! – Mình ngồi bật dậy vỗ vỗ cái bắp chuột cùi của mình rồi lại nằm xuống.

- - Khỏe như con mèo! Hi hi. Rồi con trai của chúng mình sẽ là một người anh biết yêu thương và chăm sóc hai đứa em.

- Thế hai đứa sau là trai hay gái?

- Em sẽ sinh đôi 2 bé gái, trong đó một bé là les cũng được.

- Cáigì vậy trời. Không sinh hẳn hoi đi lại sinh một đứa nửa đực nửa cái.

- Em muốn có một đứa con, hội tụ cả sự mạnh mẽ của nam và yếu đuối của nữ, thêm vào đó là một chút mặc cảm khi sống trong hình dạng không đúng với bản thân mình.Em sẽ yêu nó hơn cả. Để nó hiểu rằng tạo hóa dù có nhầm, thì luôn có một người mẹ ủ ấm bảo vệ nó.

- Để anh xem nào. Mẹ Vi nhỏ tí thế này mà mang thai ba đứa…

- Im!– Vi tát nhẹ vào má mình một cái rồi thủ thỉ tiếp – Cả ba đứa con đều phải giống em cho xinh xắn, chứ giống bố nó thì…

- Thì sao? – Mình gườm gườm Vi

- Thì đến khi đi học bạn bè sẽ hỏi chúng nó là: "Tại sao mẹ mày xinh thế mà trông mày như khỉ vậy?". Ha ha

Mình bực quá cấu Vi. Ờ thì mình xấutrai. Cũng chả thèm cho con giống bố. Giống mẹ hết cũng được. Mình hơi yếu đuối, nên chẳng mong cho con trai giống mình. Mong nó sẽ đủ sức mạnh để bước dài bước rộng trên cuộc đời này. Mình và Vi đều cũng đã lớn, đã đến lúc mơ về một gia đình nhỏ và những đứa con. Nhưng đến bao giờ mới thực hiện được điều ấy.Nghĩ đến những doanh nhân thành đạt, trong tay nắm đủ mọi cổ phần nọ kia, mình lại suy tư về số kiếp. Vẫn biết trời cho mỗi người một phần riêng biệt, nhưngcũng không khỏi hoài nghi. Liệu sau này mình có đủ sức để cho Vi một cuộc sống tốt đẹp như chúng mình vẫn luôn mơ tưởng không?

- Hoàng nghĩ gì mà im im đó?

- Vi có bao giờ thấy mặc cảm khi yêu trai nghèo không?

- Mặc cảm gì?

- Anh không bao giờ đưa Vi đi ăn ở các nhà hàng sang trọng, không có ô tô, lúc nào cũng chỉ biết vi vu xe đạp xe máy bụi mù.

- Rồi sao? Đi đến nơi sang trọng với đi ô tô thì có gì hay hơn à?

Cứng lưỡi! Mọe chứ nói chuyện với bà nội này như nói chuyện với đầu gối luôn. Chẳng bao giờ hưởng ứng gì cả. Toàn đập lại người ta không à.

- Vi không thích đến nơi sang trọng, không thích đi ô tô sao?

- Chả thấy có gì để thích.

- Thế đi bao giờ chưa?

- Đi đầy.

- Đi với ai?

- A Jun, với các bạn Nhϊếp ảnh.

- Cái gì?

- Gì gì? Đi vài lần thôi mà. Chả thấy thích!

- Thật không?

- Thật, Vi thích ngồi lề đường, thích uống trà đá, thích ăn tào phớ dạo, thích lang thang hít bụi. Hôm nào rảnh em sẽ ăn mặc rách rưới cầm nón đi ăn xin cho Hoàng xem.

Mình cười lăn khi nghĩ đến cảnh Vi đầu tóc bù xù, bôi nhọ nồi khắp mặt, bận đồ rách đi ăn xin. Lần đầu tiên mình gặp một cô gái chỉ thích những điều giản dị như Vi.

- - Hoàng đừng bao giờ nghĩ lung tung. Em yêu Hoàng có phải vì tiền bạc đâu.

- Anh chỉ sợ làm Vi khổ thôi.

- Khổ chi? Từ bé đi xem bói, thầy đã nói em là đứa sống sung sướиɠ vật chất, chẳng làm gì cũng có người đem tiền đến cho. Sau này lớn lại xinh xắn nên các anh trai dại Vi đầy rẫy kìa. Nhưng Vi chẳng thèm.

- Vi mà như vậy thế nào bạn bè cũng nói Vi bị anh chài cho xem.

- Bị chài thì sao?

Tức thật. Nói cái gì cũng vênh mặt lên hỏi mỗi 1 câu: "Thì sao?". Mình làm sao biết được là nó sẽ ra sao? Tương lai ở mãi tít đằng xa. Mình chỉ sợ rằng Vi không suy nghĩ kĩ mà chọn lựa sai ở hiện tại. Sau này hối hận cũng đâu còn kịp nữa.

- Sau này anh nghèo đến mức phải đi bán rong thì Vi làm thế nào?

- Em sẽ đi theo, sẽ vác theo cái đàn cò. Em biết hát, em cũng sẽ đi hát rong cùng Hoàng kiếm tiền.

- Bị côn đồ đánh thì sao?

- Thì về thuê một lũ côn đồ khác đến đánh lại.

- Thế tiền đâu thuê côn đồ?

- Lúc ấy sẽ đi xin các anh trai dại.

Trời ơi, đến phát khùng mất thôi. Cãi nhau với Vi chỉ tổ hại óc. Mình và Vi cứ chí chóe với nhau đến tận 7h tối. Quên hết cả thời gian và gọi về báo mẹ cắt cơm tối. Cãi nhau mỏi mồm rồi thì hai đứatrẻ con lại dắt nhau ra bắt xe bus đi về. Ngồi trên xe, Vi lại hát mấy bài hát trẻ con, mặc kệ người trên xe cứ nhìn hai đứa chằm chằm. Chỉ có mỗi mình là ngại. Còn hơi tủi thân nữa. Vi thì xinh, còn mình thì… Quả đầu chó gặm thằng Học mới cắt cho làm nhan sắc vốn đã ở mức âm của mình giờ càng tụt dốc thảm hại. Vi thì chẳng bao giờ thèm để ý đến mấy điều ấy. Nàng cứ làm những gì nàng thích, mặc kệ mọi người mọi thứ xung quanh. Lúc sau Vi nghiêng người gục vào vai mình, nhẹ nhàng. Tóc Vi thơm như mùi kẹo, thứ mùi riêng biệt mà mình chẳng baogiờ tìm thấy ở nơi nào khác ngoài em.

Lần tìm tay Vi, nắm chặt. Để hiểu rằng bên cạnh mình còn có một bờ vai, để hiểu rằng trong vũ trụ còn chứa một mảnh ghép duy nhất gắn kết với mình. Sau này, sẽ yêu nhau chăm sóc cho nhau được mãi không? Có sinh được ba đứa con như mơ ước và có được một gia đình nhỏ xinh không? Có dắt được nhau đi qua những giận hờn tủi hổ, bước qua những gập ghềnh vấp ngã? Có tình yêu đã khó. Vun đắp nó cũng chẳng dễ dàng gì. Ước chi, đôi tay này đủ lớn, trái tim này đủ mạnh, để níu giữ ước mơ hi vọng. Cả đời nàychỉ mong có thế.

Xuống xe bus, mình đi bộ cùng Vi về tận cổng nhà. Vi lại hát. Cứ hát xong một bài lại quay sang hỏi: "Hoàng nghe nữa không?". Chưa kịp cho mình trả lời Vi hát luôn. Chả hiểu hỏi ý kiến mình làm cái gì? Vi hát được 6 bài, toàn những bài như "Con gà trống có cái mào đỏ, chân có cựa, gà trống gáy ò ó o", "Con ếch nó leo cái võng rách, con ếch nó leo cái võng rách, nó leo xong nó liền ngã cáp ụp, ối thôi đau nó liền cạch đến già", "Mẹ ơi tại sao con bướm bay cao, con ong làm mật, con kiến tha mồi…". Mà hát bài nào là gân cổ bài đấy. Đi qua nhà nào có chó là đều bị sủa ầm ỹ. Mình bịt mồm Vi lại nạt:

- Vicó im không?

- Hehe…

Vi cười nhăn nhở, khuôn mặt nguy hiểm bất thình lình. Mình tự nhiên thấy gai gai người. Nhìn xuống! Biết ngay mà. Bà nội lại giở trò. Đi qua cây cước cao đầu ngõ, Vi đã thó ngay một con sâu cước xanh lè, lông lá lởm chởm. Em lừa lừa cài nó vào vạt áo mình. Nhìn thấy con sâu cứ rướn người bầy nhầy như con đỉa. Mình vừa chạy vừa hét. Mấc zậy thật. Mình đã sợ côn trùng từ nhỏ mà lúc nào cũng dọa mình. Chó trong ngõ cứ sủa ầm ỹ theo tiếng mình hét. Khóc lóc gào rú thế nào Vi cũng không nhúp con sâu ra cho. Cuốicùng mình đành phải cởϊ áσ ra rũ rũ mạnh mới hất được con vật khủng khϊếp ấy đi. Hãi đến mức nhớ nguyên xi cảm giác khủng hoảng lần bị Vi bỏ gián vào áo.

- Em giỏi quá! Làm anh suýt chết được đó!

- - Híhí, em chỉ muốn kiểm tra xem có đúng là Hoàng của em không mà!.

- Thế có đúng Hoàng của Vi không?

- Ứ đúng!

- Thiệt không?

- Hông! Hy hy

Vi ùa vào lòng mình ôm chặt, rồi kéo mình chạy đi. Dù bị dọa cho suýt vỡ mật mà chết, nhưng nhìn em cười vui nhưthế, tim mình cũng thấy ấm áp trở lại.

- Sau này, dù chúng mình có nghi ngờ tình cảm của nhau, dù xuất hiện những xa xôi cách trở, thì hãy đủ bình tĩnh để lặng, để quay đầu nhìn lại, để biết ai đúng ai sai, chứ đừng vội vã buông tay Hoàng nhé! Em đã dành 3 năm cuộc đời mình để yêu anh, và chắc chắn cả phần đời còn lại!

Những ngày qua...

Ngày nào cũng trôi qua cùng trăm nghìn câu chuyện, thú vị và tẻ nhạt, độc đáo và thường xuyên hay chỉ là những lúc rảnh rỗi với những suy nghĩ hẫng hụt đến thẫn người. Cái cảm giác hồn lúc nào cũng mê đắm trong những toan tính không đâu, những ngọt ngào quên lãng và thiếu thốn dịu dàng. Cuộc sống có cần quá thiếu tình đến thế không khi xuôi ngược mà vẫn chạm vào nhau, vô hình mà cố quên. Nhỏ nhoi một điều ước được sống thật với nhau, thật trần trụi và thật đến gai người. Và có cả những điều thật thà đến mềm lòng, dịu dàng và ân cần với những tình cảm chẳng thể gọi tên. Âu cũng một kiếp đấy, sống trọn đi rồi hẵng tính toán thêm cho người.

Hãy cứ đúng là một khối đa diện đầy màu sắc và ẩn giấu bình yên bên trong mình. Đừng lỗi nhịp trước những biến cố hay lắng lo thường tình.

Đi bên Vi, lúc nào cũng có cảm giác thu đã về, se se và man mác.

Hết --

Phần tiếp theo: Cuộc Chiến Giữa Nhíp Xinh Và Quần Đùi Hoa Thủng Đũng