Cô Giáo Chủ Nhiệm Của Tôi

Chương 54: BẢN CAM KẾT

Tôi luôn xui. Đi đâu cũng xui, làm gì cũng xui. Cả cái chuyện hẹn đi chơi cũng thường xuyên bể kèo.

Hồi xưa cái trường tiểu học 4 năm trời, nhìn chung đất tuy rộng nhưng xây từ thời ba tôi học cấp 2 nên đến đời tôi đã rất cũ. Sẽ không nói gì nếu năm lớp 5 trường bắt đầu xây lại và khi cái bọn 93 vừa ra trường thì trường đã xây xong và lên Chuẩn Quốc gia =..= không được hưởng ngày nào.

Lên cấp 2 tôi lại học 4 năm dài thườn thượt. Trường cấp 2 với cấp 3 tuy cùng tên nhưng hoạt động khá độc lập, nằm sát bên nhưng cấp 2 ra cấp 2, có cô phụ trách riêng, thầy Tuấn hiệu trưởng tuy chung nhưng có 2 thầy hiệu phó phân ra "cai quản" 2 cấp. Và rảnh một cái là 2 năm trước, tức là cái ngày tôi lên lớp 10 thì trường cấp 2 tiến hành sơn lại và thay toàn bộ bàn ghế. Bờ mờ cái tụi 93 xui gì đâu luôn.

Cấp 3 bỏ qua vì tôi đang nói cái xui khách quan.

Tiếp theo là tới thi đại học, vớ vẩn thay những môn thi khối A của chúng tôi được đánh giá là khó hơn năm trước và khó hơn rất nhiều so với những năm sau. Vụ này khách quan nhé, báo chí đăng rần rần chuyện này mà. Túm váy, tụi 96 rất hên khi đề đại học dễ lại còn có 4 môn thi tốt nghiệp thôi.

Sau đó tôi vào trường đại học khi hoàn toàn không có hoài bão gì hết. Càng không có động lực để cố gắng học. Nhưng cái chuyện xui mà tôi muốn nói ở đây là trong khi chúng tôi phải học quật quờ quật quại với gần 200 tín chỉ thì cái tụi K12 tức là bọn 94 chúng nó chỉ có 150. Haha, vui toá

Còn mấy chuyện xui lặt vặt khác cũng không tính gì chi cho nhiều. Thôi lan man đủ rồi. Tôi trở về với cái xui hiện tại vào cuối tháng 9 năm 2009, cái năm tôi học lớp 11.

Trong tâm trí tôi khi nghĩ đến kì thi Olympic 2 tuần nữa thì luôn quan niệm sẽ có 2 ngày chủ nhật phè phỡn với bà giáo nhà tôi. Đời nào tôi lại nghĩ đến kì thi Olympic lại thi vào ngay chủ nhật, tức là sau ngày chủ nhật trắng tay tôi chẳng còn buổi nào để "ôm ấp" bả nữa. Ối dzời ơi, gì mà thiệt hại nặng nề quá vợi.

Nhưng đâu có nghĩa là tôi bỏ cuộc.

– Có để cho người ta học không đó, nấu gì mà thơm dữ vậy?? – Tôi mò xuống ôm eo cô giáo.

– Đang học đó nha, đã bảo là không được sàm sỡ rồi mà..

– Sàm sỡ gì trời, tui ôm vợ tui thì có gì mà phản đối chứ!

– Nè nè, không được nói bậy – Bả vừa quay người lại vừa trề môi trông yêu phết.

Im lặng 3 giây, tôi chợt ngắm nhìn lại người yêu của mình, chỉ mãi là của Trần Hoàng Nguyên. Phải chi, phải chi mà giờ tôi cũng bằng tuổi cô thì đã có thể cầu hôn ngay tức khắc rồi.

Nhẹ nhàng đặt lên cái mũi nhỏ một nụ hôn phớt, tôi cúi xuống dần dần đi đến đôi môi đỏ mộng không son phấn.

Lại chỏng quèo như cái hôm đêm mưa tầm tã.

– Cô làm cái gì vậy hả???

– Không có nói cái gì nữa hết đó, đi lên cho tui, xuống đây chỉ giỏi làm nổi điên thôi, tí lên tui trị. Dễ quá rồi lại làm càng.. ĐI LÊN!!!

Vâng, tôi đã bị đá lên theo cả 2 nghĩa đen và bóng là vậy đấy.

10" sau, khi nấu cơm nước xong xuôi, bả với khuôn mặt đằng đằng sát khí đi lên nhưng không qua chỗ tôi đang ngồi. Đến chỗ để cặp rồi thong thả moi ra một xấp giấy A4 rồi ngồi tại chỗ ghi ghi viết viết gì đó.

– Cô làm gì dạ?? – Tôi nhiều chuyện.

– Học bài đi!! – Vẫn cắm cúi viết không thèm nhìn lên luôn.

– Nói đi, viết gì á?? – Tôi chồm lên tính coi nhưng bà cô nhanh tay che lại đề phòng.

Gì thế nhỉ, lại trò gì đây. Hay là… Đơn chia tay . Bây giờ nhìn lại tôi thấy mình đúng mắc chứng thần kinh lai hoang tưởng.

Ngồi giả vờ nhìn vào sách nghiên cứu hòng ngóng xem bà thím đang làm gì, trong tôi có một cảm giác hơi bị bất an. Được khoảng 10" nữa là đến 10h, đã hết giờ học, tôi đứng dậy vươn vai ưỡn qua ưỡn lại rồi đi xuống bếp, không quên đi ngang ngó vô cái xem cô giáo đang làm gì thì bị bả bắt quả tang quay lại trừng mắt một cái. Uầy, người gì mà tinh dữ.

– Nè, ngồi xuống nghe tui đọc rồi dọn cơm tiếp.

– Thì cô cứ đọc đi, em lấy chén đũa ra đã..

– ……………!

– Rồi, viết gì thế, bí bí mật mật ghê vậy?

– Nghe nè, e hèm..!

– Haha..!!

– …………..!

Lại trừng tôi một phát rõ sắc, cô giáo trịnh trọng nhìn vào tờ giấy vừa viết:

.:: BẢN CAM KẾT ::.

Giữa

TRẦN HOÀNG NGUYÊN và ĐẶNG MAI PHƯƠNG

– Hê hê, được đó, tên em phải ghi trước tên cô. – Tôi khoái chí.

– Im lặng, tui đổi lại bây giờ! – Coi bả lườm kìa ==" – Với bên A là Trần Hoàng Nguyên và bên B là Đặng Mai Phương.

– ………………..!

– Điều 1: Bên A khi đến nhà bên B phải có thái độ đàng hoàng đúng mực, không được sờ mó sàm sỡ lung tung. Nếu chưa được cho phép mà tự ý vi phạm thì hình phạt cao nhất là đuổi cổ ra khỏi nhà.

– Ớ, gì kì vậy??

– Sao kì?

– Vậy đâu có được chứ, nếu em kiềm lòng không được thì sao!?? Thêm vô câu nữa đi, mở ngoặc, trừ trường hợp bên B quyến rũ bên A!

– Cô có bao giờ quyến rũ em đâu chứ, làm như người ta là hồ ly không bằng!

– Chắc vậy…

– Gì???

– Hờ, không gì, tiếp đi, điều 2 là gì?

– Hừm.. Điều 2: Việc xưng hô sẽ như từ trước đến nay, tức là bên A phải kêu cô và xưng em. Cấm xưng hô vợ vợ chồng chồng.

– Vậy còn Anh – Em!!???

– Xem lại hình phạt Điều 1.

– Uầy.

– Điều 3: Khi bên B đang nấu ăn, cấm tuyệt đối bên A xuống quấy rối. Ăn cơm xong bên A phải rửa chén.

– Chuyện rửa chén thì đương nhiên rồi. – Tôi phất tay.

– Xem lại chuyện trước kìa.

– ……………….!

– Xị mặt cái gì đó hở??

– Đọc tiếp đi

– Điều 4: Mỗi tối bên A phải chúc bên B ngủ ngon. Nếu không chúc hoặc ngủ quèo, tức là quên thì hôm sau đừng hòng ăn cơm nhà này, học xong về luôn!

– Gì ác quá vậy cô. – Tôi mếu tới nơi.

– Ai biểu có mấy hôm đang nhắn tin với tui tự dưng im re. Bắt người ta.. đợi. – Ôi lạy thánh thần thiên địa, bả "tố cáo" tôi mà cái mặt ửng đỏ lên dễ thương kinh khủng. Muốn bay lại mà hôn một phát, nhưng còn Điều 1? Ối dzời ơi, tính gϊếŧ nhau không dao đây mà.

– Tiếp đi!

– Điều 5: ừm.. Bên A không được.. nhìn ngắm ai ngoài bên B. Cấm tuyệt đối! Và bên A chỉ có một mình bên B, không được phép nói dối hay giấu bất cứ điều gì hết!

– Hì hì!! – Tôi đứng lên đến tủ lạnh lấy chai nước.

– Sao lại cười!?

– Hê, trên thế giới này đâu ai đẹp bằng 2 người chứ!?

– Ai? Vậy ngoài cô ra còn ai nữa hả?? – Bả chuẩn bị nhảy dựng rồi đó.

Nhanh tay kéo cô giáo đứng lên khỏi cần đợi đến lúc bả xù lông, tôi ôm chặt cô vào lòng dù hơi mất sức khi bả cố vùng ra..

– Cô tự tin nhỉ, em nói 2 người đẹp nhất đâu có phải một trong số đó là cô! – Tôi cười trêu.

– EM…!!!!! Mà không nhớ Điều 1 hả?? Thả ra!!!

Tất nhiên là tôi đâu có ngu dại gì mà để cho cái thân xác liễu yếu cành tơ đó có thể vùng ra khỏi mình, ôm cô thật chặt, tôi khẽ hôn nhẹ vào trán rồi cúi xuống…

– Được rồi, thừa nhận là có cô, người còn lại thì em để ý trước cô lâu lắm cơ. – Tôi làm giọng nham nhở "vừa đánh vừa xoa" thì thầm vào tai bả.

– Nói!!

– Không!

– GIỜ NÓI KHÔNG??

– KHÔNG!!!!

– Không nói cô….

– Mẹ em, hê hê. – Vừa nói xong là thả bả ra rồi lùi lại đề phòng liền.

– ……… Gi.. Giỏi lắm..!!!

– Phải giỏi mới cua được cô chứ!

– Đi ra khỏi nhà, mới ôm tui bất hợp pháp – Bả chỉ ra ngoài cửa phòng khách.

– Trời đánh còn tránh bữa ăn mà cô.

– Hứ!!!

Thế là sau một hồi quần nhau trong sáng, chúng tôi ngồi xuống ăn cơm, cô giáo không quên ép tôi đem tờ giấy về chép nguyên xi lại, không được sai một lỗi nào. Ừ thì 5 Điều kèm theo một câu: "Sẽ bổ sung sau…". Hây da da, vậy là còn tính thêm nữa á?

Vậy cái xui của tôi ở đây là gì? Các bác tự hiểu.