Nhớ lại lúc còn nhỏ, cái thời còn học mẫu giáo, lúc nào cũng tỏ ra ngoan ngoãn. Được hẳn cả 3 năm bé ngoan, nhưng ko bao giờ được bé khoẻ vì lúc nào cũng thiếu cân, liệt vào hạng suy dinh dưỡng "toàn phần". Làm cho mẹ bị mang tiếng suốt vì là bác sĩ mà để cho con như thế.
Lên lớp 1, học lớp cô giáo cũng là Bác dâu, tưởng sẽ được thả giàn, ai ngờ mỗi lần nhìn bài con cháu ngồi bên cạnh là thế nào cũng bị bác khỏ u đầu 1 cục. Nhưng hình như Bác rất thích vừa đánh vừa xoa, cứ ra chơi thấy mình chạy vòng vòng quanh sân là kéo vào hỏi ăn sáng chưa. Mà gặp đây cũng loại háu ăn nên đáp luôn là chưa ăn, thế là mỗi lần ra chơi được nửa ổ bánh mì bỏ bụng.
Nhớ lại thời ấy cả nhà Bác ấy cũng khá thương tôi, nói đúng hơn là thương từ nhỏ. Lên 3 4 tuổi mỗi sáng mẹ đều chở tôi lên nhà bác chơi vì bà nội đã yếu, gặp đây quậy ve kêu nên không dám phiền nội. Phần tôi cũng khoái, lên là chơi vs con nhỏ cháu vừa kể khi nãy, nhà nó cũng gần nhà bác nên mỗi lần mình hú là nó ơi ngay. Mà có 1 sự sĩ nhục ko hề nhẹ là trong khi cái cầu nối để đẩy xe lên nhà được xây bằng xi măng tương đương vs ba bậc tam cấp thôi, con đó thì nó chạy như bay lên, còn đây thì.. lết lên. Bờ mờ, đúng nghĩa lết luôn. Mấy anh chị con bác thì cứ đem ra mà ghẹo hoài vụ đó, còn con đó chả biết nó nhớ ko. Chắc cũng nhớ nhưng ý thức dc nó là phận cháu nên cũng biết đường mà ngậm miệng.
Trở lại hành trình lên lớp 2, nói chung lớp 2 thì nó học cũng nhiều, chí ít là hơn mẫu giáo. Nhưng cô chủ nhiệm lớp 2 cứ 2 3 ngày lại nghỉ sớm 1 bữa vì mang thai đi dạy mệt nên mình cũng thường về chung vs bọn mẫu giáo. Tất nhiên là không thèm đi chung vs cái lũ hĩ mũi chưa sạch đó rồi, đi là phải đi chung vs cô cơ. Cô giáo dạy mẫu giáo cũng có họ hàng vs nhà tôi luôn, là bác dâu, lại có nhà ở sát vách nên tôi hay chờ để về chung luôn. Thế là 2 bác cháu cứ đi. Mà tôi thì sáng đi quần tây áo sơ mi đàng hoàng, trưa về lột cái quần tây ra, áo thì mở 1 cúc áo trên cho thoáng, thế là quần tà lỏn áo sơ mi đi về bộ về với bác. Trên vai vắt vẻo cái quần tây, một tay ôm cặp, 1 tay bẻ 1 cành cây ven đường, cứ chốc chốc lại quất soàn soạt vào mấy bụi cây bên đường. Thế nên đã nổi tiếng về vụ suy dinh dưỡng, lại càng nổi hơn khi ai cũng thấy cảnh tượng đó. Chậc, tuổi thơ lắm tai tiếng.
Nhưng lớp 2 có rất nhiều chuyển biến. Đầu tiên là vụ bắt đầu có ý thức học hành trong 1 đêm mưa bão. Hôm ấy ba đi Hà Nội công tác tận 1 tuần, mẹ thì đang mang bầu em trai cỡ 6 7 tháng gì đấy. 2 mẹ con 9h đã tắt đèn đi ngủ để bà nội ở nhà chung vách bên kia dễ ngủ. Nằm thì buồn nên bày trò xưng hô vợ chồng vớ vẩn, tất nhiên mình đóng vai ba:
Tôi: Em, em tắm chưa em? (Bm, hỏi ngu le vờ mát)
Mẹ: Tắm rồi!
Tôi: Em ăn cơm chưa em?
Mẹ: Rồi (giọng khó chịu rồi đó)
Tôi: Ờ.. *suy nghĩ*
Nhưng suy nghĩ chưa dc 1 giây thì mẹ đã nắm ngay cái tay, giơ lên cao rọi ngay vào ánh đèn ngủ phán 1 câu:
- Anh, anh đi rửa ngay cái tay này cho mẹ, không mẹ bực lên mẹ đánh anh cái chắc chết. Dơ không chịu nổi.
Thế là từ đó, tay chân mình mẩy tôi đều sạch hu mỗi khi lên giường.
Nhưng sau khi rửa tay xong lại tỉnh weo, mẹ hỏi thế đã làm bài ngữ pháp chưa. Đây ú ớ 1 hồi, tưởng sắp bị ăn đập tới nơi nhưng hôm ấy mẫu thân từ bi hĩ xã bất chợt. Mẹ bắt ngồi điền từ chính tả, rồi cũng giảng cho 1 bài. Không hiểu sao lúc đó đầu óc sáng trưng, nuốt từng lời, thế là nhận ra học cũng dễ òm, đâu có cần phải dòm tập copy con nhỏ cháu đâu :3.. Cũng may nhận ra từ sớm nên cũng lấy lại dc căn bản. Chứ ko là thâu thâu, chúc em may mắn kiếp sau.
Giữa năm lớp 2, mẹ sinh em bé, mình thì trước khi đó cứ bu theo và oang oang cái mồm: "Mẹ, mẹ cứ sinh em, mọi việc trong nhà con lo hết, chỉ cần sinh cho con 1 thằng em". Lúc đó quả thật mê em đến mờ mắt. Nhưng đó cũng là cái giá phải trả khi sau này, hay nói đúng hơn là cho đến giờ phút này, đây đã hoàn toàn ko hề mẫn cảm trước con nít. Đứa nào dù dễ thương cách mấy, dù là cháu trong nhà cũng chỉ dòm qua, bất quá đưa tay nựng 1 cái. Xong nhiệm vụ. Vì chả có thằng nào có thể quậy cỡ thằng em ruột. Tất cả chỉ đáng là hạng ruồi muỗi vs 1 thằng nhóc bá đạo và trùm mượn dao gϊếŧ người, Tất nhiên là nó quậy hơn cả tôi.
Khi sinh nhóc em ra thì cũng là lúc nhà tôi dọn ra nhà mặt tiền, không ở quê nữa. Vì lúc đó bà nội cũng do 1 người cô họ trong nhà chăm sóc rồi. Thế là tôi cứ ngồi nhớ đến cái lũ cháu trai đầy khốn lạn cùng tuổi thơ chơi vs chúng nó. Thông thường tôi chỉ chơi vs chị họ, là con của cái bác dạy mẫu giáo khi nãy đã kể thôi. Nhưng cũng có khi bu theo mấy thằng cháu toàn lớn hơn tuổi. Tụi nó có nhìu trò mà thực sự tôi rất khoái, làm súng tre bắn dây thun, ống thục rồi vo đất sét thành đạn để bỏ vào giàn thun bắn chim. Đủ trò. Cứ mỗi lần tụi nó gây chuyện là đây hứng hết, vì còn nhỏ nên đâu biết tai hoạ ập lên đầu khi nào đâu, đang bàng hoàng đứng nhìn tụi nó đều co giò chạy, tôi thì bị túm cổ bởi bác chủ nhà. Lúc đó không có gương, chứ có nhìn vào chắc dòm mặt cũng đần thối ra lắm. Mà cũng may, nguyên cái xóm đó cũng đều là họ hàng cả, cứ ai túm được đầu tôi cũng đều phán câu: "Sao mày giống ba mày thế con? " Rồi thả về.. Nên cũng là lí do tụi cháu nó thích dẫn mình đi để lãnh đạn cho tụi nó. Bờ mờ, ko thể tin dc, khốn nạn đừng hỏi.