Anh đẩy cửa phòng ra liền xin lỗi: "Xin lỗi anh, tôi đúng là quên chuẩn bị quà cho anh rồi, tối nay bữa này tôi mời."
Không phải quên chuẩn bị quà, mà là quên cả sinh nhật của Từ Ủng Xuyên.
Từ Ủng Xuyên ngồi trên chiếc ghế sofa da thật đắt tiền, nhướng mày nhìn sang: "Ha, hiểu, thấy sắc quên anh em mà."
Khương Toản biện bạch: "Đừng nói bậy."
"Tôi nói bậy sao?" Khoảng thời gian này, Khương Toản ở tầng 28 xem tài liệu đều phải đặt điện thoại ở vị trí dễ thấy nhất, sợ bỏ lỡ tin nhắn, Từ Ủng Xuyên sớm đã ngứa mắt: “Một ngày hỏi han ân cần, liếʍ cẩu cũng không bằng cậu."
Khương Toản lập tức nói: "Đó là anh không biết cậu ấy chu đáo với tôi thế nào! Mỗi tối đều nấu món tôi thích ăn, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, anh biết cảm giác về nhà có người đợi ăn cơm là thế nào không? Thôi, chắc chắn anh không hiểu."
Từ Ủng Xuyên: "..."
Ban đầu anh ta quả thực cho rằng Lâm Thanh Lê tiếp cận Khương Toản là biết thân phận của anh có mục đích, nhưng đã qua nửa tháng rồi, Lâm Thanh Lê cũng không lên mạng nhận những bức ảnh do cậu ta chụp, càng không có được bất kỳ lợi ích tức thời nào trong chuyện Khương Toản xử lý Jaylen.
Từ Ủng Xuyên không yên tâm lại cử người đi điều tra Lâm Thanh Lê, phát hiện cậu ta quả thực không thể biết thân phận của Khương Toản.
Hôm nay cố ý mượn cớ sinh nhật gọi Khương Toản đến, Từ Ủng Xuyên là muốn xin lỗi đàng hoàng, dù sao lời nói lần trước của anh ta quá kích động, nếu Lâm Thanh Lê thực sự không giống những kẻ lừa đảo có ý đồ với Khương Toản, anh ta chắc chắn sẽ ủng hộ bọn họ quen nhau.
"Cậu ấy sức khỏe không tốt, tôi khó tránh khỏi phải lo lắng nhiều hơn một chút." Khương Toản chủ động rót cho Từ Ủng Xuyên một ly rượu: “Tôi biết anh cũng không phải người so đo, hai ta uống một ly trước, quà sinh nhật tôi sẽ bù cho anh sau."
Từ Ủng Xuyên hiểu rõ hơn ai hết, em họ anh gặp được một người không ham tiền của anh, không chê anh là bảo vệ là khó khăn đến mức nào, anh ta mỉm cười cụng ly với anh, lời thật lòng còn chưa kịp nói ra, điện thoại của Khương Toản có cuộc gọi đến.
Anh cúi mắt nhìn, lập tức cười híp mắt ra hiệu cho Từ Ủng Xuyên đừng lên tiếng.
"Tôi không làm phiền anh chứ?" Lâm Thanh Lê nhỏ giọng hỏi.
Khương Toản vội vàng nói: "Không không." Anh nhìn Từ Ủng Xuyên một cái, cố ý quay người đi: “Sao vậy?"
Lâm Thanh Lê nói: "Tối nay tôi thấy chán, định mở livestream thử xem, Lê Phong nói mới bắt đầu livestream tốt nhất là tìm người quen chơi mấy trận làm chút kịch bản thu hút khán giả. Tôi... nhất thời không biết liên lạc với ai, liền muốn hỏi anh có thể chơi cùng tôi hai trận không?"
"Có thể có thể, không vấn đề." Khương Toản lại hỏi: “Đúng rồi, livestream của cậu tên là gì?"
Lâm Thanh Lê trả lời: "Vinh Diệu Anh Hùng Lê Tử, chính là quả lê ăn được ấy."
Khóe miệng Khương Toản không kìm được cong lên, đáng yêu quá!
Nhất định phải theo dõi!
Nhất định phải tặng quà!
"Tôi lên game ngay đây!" Khương Toản cúp điện thoại, một bên lên game, một bên nói với Từ Ủng Xuyên: “Anh, anh lên nền tảng Vuốt Mèo tìm Vinh Diệu Anh Hùng Lê Tử, tôi bên này chơi game với cậu ấy không thể mở Vuốt Mèo xem livestream."
Từ Ủng Xuyên nhíu mày: "Cái Lê Tử này ở đâu chui ra vậy? Còn Lâm Thanh Lê kia đâu?"
Khương Toản cạn lời: "Chính là cậu ấy."
Từ Ủng Xuyên: "..."
"Không, khoan đã, cậu ta cố ý gọi điện thoại đến nói với cậu, cậu ta mở livestream bảo cậu vào xem?"