Mang Thai Rồi, Tiền Dưỡng Lão Không Đủ Nữa

Chương 18

"Cũng bị phạt đấy." Khương Toản rót cho mình một cốc trà nguội: “Mười đồng đấy, đồng nghiệp tôi từng bị bắt rồi."

Mười đồng trong miệng thiếu gia không hiểu sao nghe lại buồn cười, Lâm Thanh Lê nhịn cười, cố gắng mím môi: "Vậy được rồi."

Khương Toản bốc một nắm hạt dưa đưa cho cậu: "Miễn phí đấy, còn được lấy bao nhiêu tùy thích."

"Ừm." Lâm Thanh Lê cầm một hạt trong tay, phần lớn các nhà hàng đều tặng kèm lạc rang, hạt dưa trước bữa ăn, điều này trong mắt thiếu gia cũng là chuyện mới mẻ.

Ông chủ Hoàng nấu ăn rất nhanh, chẳng mấy chốc đồ ăn đã được dọn lên đầy đủ, quả nhiên không gọi nhiều, một đĩa cá đao kho (cá chỉ vàng kho), một đĩa rau muống, một đĩa tiêu xào ốc móng tay, thêm một đĩa ốc đinh xào cay.

"Cậu nếm thử đi, mùi vị ngon lắm, tôi không biết cậu có ăn được cay không, đặc biệt dặn ông chủ cho ít cay rồi." Khương Toản đẩy tất cả bát đĩa về phía Lâm Thanh Lê.

Lâm Thanh Lê thực ra có thể ăn cay, chỉ là hiện tại dạ dày không tốt, nhìn bàn hải sản cay nồng có chút e dè, cậu do dự hai giây, rồi mυ'ŧ một con ốc đinh.

Nước sốt thơm ngon cay nồng, thịt ốc giòn ngon đậm đà.

Lâm Thanh Lê ngẩng đầu khen: "Ngon quá, Khương Toản."

Mỗi lần cậu gọi tên anh, Khương Toản đều tim đập chân run, anh cười nói: "Vậy cậu ăn nhiều một chút, nếm thử ốc móng tay nhà họ xem, rất béo, cũng không có sạn. Ồ, còn có cá đao hôm nay, vừa mới đánh bắt lên, còn chưa cho vào tủ đông, siêu mềm!"

Anh lấy hết can đảm gắp thức ăn cho Lâm Thanh Lê, cậu không từ chối, Khương Toản vui đến mức khóe miệng sắp nứt đến mang tai rồi.

Lâm Thanh Lê sinh ra ở miền trung Trung Quốc, đại học cũng học ở thủ phủ Dung Thành, cá đao ở chỗ họ đều là đông lạnh, đây là lần đầu tiên cậu ăn loại cá vừa mới đánh bắt lên.

Thịt cá mềm mại, quả nhiên không có so sánh thì không có đau thương, Lâm Thanh Lê cảm thấy mình giống như đã ăn cá chết khô suốt hơn hai mươi năm, vị giác được thỏa mãn, ngay cả cảm giác khó chịu trong dạ dày cũng tạm thời quên đi.

Khương Toản đối diện vui mừng ra mặt.

Lâm Thanh Lê liếʍ nước sốt trên môi, thầm tính toán bây giờ đột nhiên xin phương thức liên lạc của anh có phải rất kỳ quái không? Dù sao người có tiền đều rất coi trọng sự riêng tư về phương diện này, cậu chỉ là một vị khách qua đường ngoài ý muốn xin tá túc mà thôi.

"Mùi vị ngon chứ?" Khương Toản bị Lâm Thanh Lê nhìn đến mức có chút hoảng hốt, đầu óc nóng lên liền nói: “Tôi thêm Wechat cậu nhé!"

Nói xong anh liền hối hận, mùi vị ngon liền muốn thêm bạn tốt, rốt cuộc đầu óc anh mọc kiểu gì vậy!

Không ngờ người đối diện hầu như không do dự: "Được thôi."

Khương Toản ngây người một lúc mới phản ứng lại là Lâm Thanh Lê đã đồng ý, vội vàng lấy mã QR ra, kết quả phát hiện Lâm Thanh Lê cũng đưa mã QR của mình qua.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Khương Toản: "Tôi quét cậu!"

Lâm Thanh Lê: "Tôi quét cậu."

Hai người: "…"

Khương Toản lúng túng đến mức cổ cũng đỏ lên, trong mắt còn có chút hoảng hốt, dáng vẻ này có chút đáng yêu.

Lâm Thanh Lê khẽ cười nói: "Được, cậu quét tôi đi."

Khương Toản lập tức quét mã QR trước mặt: "Thêm cậu rồi, cậu mau đồng ý đi!"

Lâm Thanh Lê cúi đầu nhìn thấy anh còn gửi tin nhắn xác nhận — 【Xin chào, Lâm Thanh Lê, tôi là Khương Toản】

Sao lại đáng yêu thế này.