Mang Thai Rồi, Tiền Dưỡng Lão Không Đủ Nữa

Chương 10

Vương A di tiếp lời: "Không phải sáng sớm không có việc gì làm, đến dọn dẹp trước, coi như tập thể dục, lát nữa chiều còn gọi hội bạn đến chơi." Bà liếc nhìn thanh niên phía sau Khương Toản, lập tức thức thời nói: “Nhưng Tiểu Khương, cậu có khách, vậy chúng tôi không làm phiền nữa, vậy, vậy tôi đi trước đây!"

Vương A di chạy mất dạng.

"Ơ, cô đợi tôi với!" Triệu A di luống cuống chạy ra khỏi bếp, ngay cả tạp dề cũng quên cởi.

Khương Toản vội vàng giải thích với Lâm Thanh Lê: "Họ là hai cô hàng xóm ở cạnh đây, đều rất tốt bụng, bình thường cũng, cũng hay giúp tôi dọn dẹp gì đó." Cuối cùng, anh bổ sung thêm: “Chủ yếu là tôi cũng sẽ giúp họ làm mấy việc nặng nhọc."

Lâm Thanh Lê thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười gật đầu: "Quan hệ hàng xóm của các người tốt thật đấy."

Khương Toản cười ngượng ngùng: "Cũng tạm, đều là hàng xóm tốt bụng cả."

Lâm Thanh Lê đoán chừng hàng xóm xung quanh đây tám phần mười đều là vệ sĩ và bảo mẫu mà Khương gia phái đến cho Khương Toản, quả nhiên thiếu gia xuống nông thôn cũng phải phô trương thanh thế.

Dù sao nhà họ giàu như vậy, sao có thể nỡ để đứa con trai duy nhất ra ngoài chịu khổ?

Bây giờ cậu đã hiểu bữa cháo cá tối qua từ đâu mà có.

"Triệu A di cũng thật là, không phải chỉ mượn chút ga thôi sao, còn để lại bữa sáng nữa." Khương Toản bưng bữa sáng ra: “Đói rồi đúng không, mau lại đây ăn chút gì đi."

Trên bàn bày sữa đậu nành, quẩy, màn thầu, bánh trứng, tuy nhiều món, nhưng mỗi món đều được làm rất tinh tế, lượng ít, thoạt nhìn rõ ràng là bữa sáng cho một người.

Lâm Thanh Lê có chút do dự, Khương Toản lại nói: "Cậu ăn trước đi, tôi chưa đói, đến công ty ăn, phúc lợi công ty chúng tôi rất tốt, nhân viên đều có bữa sáng! Cậu ăn trước đi, tôi đi thay quần áo đi làm."

Anh nhanh chóng lên lầu, rất nhanh đã thay quần áo xuống.

Là bộ đồng phục bảo vệ màu đen giống hệt nhau trên thị trường, sau lưng anh in bốn chữ "Bảo an Đỉnh Toản".

Tối qua nhìn anh mặc áo ba lỗ chỉ cảm thấy anh có thân hình cường tráng vạm vỡ, hôm nay mặc đồng phục Lâm Thanh Lê mới phát hiện dáng người này đặc biệt cao ráo, thon dài, là kiểu thân hình cởi đồ có thịt, mặc đồ vào trông gầy hoàn mỹ nhất.

Lâm Thanh Lê nhịn không được liếc nhìn thêm hai cái.

"Hay là hôm nay cậu đừng ra ngoài." Khương Toản nói.

Lâm Thanh Lê "hả" một tiếng.

"Không phải cậu đến du lịch sao?" Khương Toản lấy hết can đảm nói: “Ngày mai tôi vừa hay được nghỉ, tôi dẫn cậu đi dạo, tôi đến Giang Thành mấy năm rồi, chắc chắn quen thuộc hơn cậu."

Lâm Thanh Lê lúc này mới nhớ ra "lời nói dối" của mình, cậu hơi ngẩn ra: "Ồ, vậy... cảm ơn."

"Chuyện nhỏ, cậu ăn sáng xong nghỉ ngơi cho khỏe, tôi thấy sắc mặt cậu không tốt lắm, không lẽ là không quen thủy thổ?" Khương Toản nói, tiến lại gần hơn.

Tối qua anh có chút không dám nhìn Lâm Thanh Lê nhiều, chỉ cho rằng cậu hơi bị cảm lạnh, không ngờ sáng nay thấy sắc mặt cậu vẫn không tốt lắm, Khương Toản không khỏi có chút lo lắng, chuyện không quen thủy thổ này có thể lớn có thể nhỏ.

"Tôi không sao." Lâm Thanh Lê miễn cưỡng cười: “Anh mau đi đi, đi làm kẻo muộn, không thì sẽ bị trừ lương đấy."

"Ồ, được." Lâm Thanh Lê thích những người trẻ tuổi chăm chỉ cầu tiến, Khương Toản ghi nhớ kỹ: “À, tôi... tôi sáu giờ tan làm, buổi tối dẫn cậu đi ăn món ngon."

Lâm Thanh Lê cười đồng ý: "Được."