Lúc cô thấy chán rồi, anh ta chỉ có thể tự sinh tự diệt. Và hầu hết những người đàn ông đó đều mất đi chính mình, sống không bằng chết.”
Trong một phòng làm việc nhỏ hẹp của sở cảnh sát, đã có biết bao nhiêu người cố tình đi qua phòng làm việc của Han Tử Phong để có thể nhìn thấy Lâm Ẩn. Mọi người đều ghen tị và đố kỵ với đội trưởng Han.
“Chúng tôi đã tìm ra được một số bằng chứng về người đứng sau việc chu cấp tiền cho đám côn đồ.” Lưu Lâm đặt một tấm ảnh lên trước mặt Lâm Ẩn: “Cô có chắc là chưa bao giờ gặp người này không?”
Nhìn vào bức ảnh của một người phụ nữ đang cười tươi rạng rỡ và tự tin, trong mắt Lâm Ẩn lóe lên một ánh sáng mờ nhạt, nhưng vẻ ngoài của cô vẫn bình tĩnh và tò mò:
“Tôi không quen biết, cô ta là ai?”
Lưu Lâm thở dài: “Cô ta là con gái của một trong những người giàu nhất tỉnh, Kim Thịnh Mân. Cô ta lớn hơn cô vài tuổi, thực sự mà nói, hai người không cùng trường, cũng không có bất kỳ giao tiếp nào từ nhỏ đến lớn, chúng tôi không thể hiểu nổi tại sao cô ta lại nhắm vào cô.”
Hơn nữa, có lẽ vì những trải nghiệm bị bắt nạt ở trường trung học, Lâm Ẩn gần như sống khép mình, làm sao có thể đắc tội với một tiểu thư nhà giàu ở tận tỉnh khác được?
Quan trọng nhất là bằng chứng hiện tại của họ vẫn chưa đủ thuyết phục. Gia tộc Kim quyền lực và giàu có, chỉ dựa vào một vài giao dịch tài chính thì không thể bắt giữ cô ta, đặc biệt là khi tất cả các cuộc gọi liên lạc với đám côn đồ đều là ẩn danh.
Quan trọng nhất là, hiện tại bằng chứng của họ vẫn chưa đủ thuyết phục. Nhà họ Kim quyền thế, chỉ dựa vào một khoản chi tiêu không thể tùy tiện triệu tập đối phương thẩm vấn, đặc biệt là việc cô ta liên lạc với những kẻ lưu manh đều là qua điện thoại ẩn danh, ngay cả khi Hàn Tử Phong viết báo cáo muốn mời nghi phạm đến thẩm vấn, cũng đã bị nhà họ Kim nhẹ nhàng đẩy trở lại.
Thế giới này, người giàu có thật sự không coi người thường ra gì.
Ánh mắt Lâm ẩn lóe lên, giọng điệu có chút không chắc chắn: “Thật ra tôi đang nghĩ, có lẽ... là vì trò chơi!”
Hàn Tử Phong lập tức nghiêm túc nói: “Em nghĩ ra điều gì đó à?”
Lâm ẩn lộ ra vẻ mặt không dám chắc: “Tôi chỉ là phỏng đoán thôi.” Vẻ mặt cau mày nhẹ của cô lúc này khiến Hàn Tử Phong suýt nữa không kiềm chế được muốn vuốt phẳng những nếp nhăn giữa trán cô, dẹp bỏ mọi trở ngại.
Lúc này đây anh mơ hồ hiểu được cảm giác của một kẻ si tình, trước mặt người phụ nữ như cô, bất kỳ yêu cầu nào họ cũng chỉ muốn giúp cô hoàn thành.