Từng cơn gió nhẹ bên ngoài thổi vào khiến tôi phải tỉnh giấc. Vội dụi dụi mắt để nhìn rõ ràng hơn. Bên ngoài bao phủ một màn đêm với một chút sương mù khiến cho tôi một cảm giác hơi lạnh. Nhẹ nhàng vào phòng vscn rồi tìm cho mình chiếc áo khoác dài tay để mặc ấm hơn. Bước nhẹ nhàng xuống sân tôi ngồi trên cái xích đu mà Uyên và bé Sún hay ngồi. Đung đưa đung đưa như một đứa trẻ con. Ở ngoài đường nhiều người bán hàng đều đã thức dậy làm việc từ sớm. Những bóng đèn cao áp chiếu xuống lan toả một vùng sáng lớn trên đường.
- Bụp. Một bàn tay đặt lên vai tôi, giật mình ngoảnh lại thì ra là thằng Hòa.
- Làm tao hết hồn, sao dậy sớm vậy. Tôi quay qua hỏi nó.
- Không ngủ được thì dậy thôi. Sáng sớm lạnh quá nhỉ. Hai tay nó xoa xoa trên vai nhìn lại thì ra nó mặc có một cái áo ngắn tay.
- Ừ. Hề.
Hai thằng ngồi một lúc rồi lại rủ nhau đánh võ, xong xuôi rồi lại ngồi ở cạnh nhau thở phì phò và cười.
- Quân. Uyên hai tay bíu vào hai bên hông tôi rồi hỏi.
- Gì hở? Tôi quay đầu lại một chút rồi lại quay lên mà đáp.
- Cậu ngốc thật hay giả vờ ngốc. Uyên hỏi một câu mà tôi chả hiểu nhỏ đang nói gì?
- Ý cậu là sao? Tớ không hiểu !
- Bó tay. Nói xong hai tay nhỏ khẽ nén chặt vào hông tôi giống như đang trách tôi vậy.
Cuối cũng đã đến trường vẫn như thường lệ. Uyên đợi tôi rồi hai đứa lại song song bước lên lớp như một đôi đang yêu nhau vậy.
- Chào mọi người. Hì. Vừa bước vào thì gặp Lan Anh và Trang tới rồi. Còn Linh và Hân thì chưa tới.
Bỏ cặp xuống bàn tôi tìm tới vị trí mấy thằng con trai để nói chuyện.
Đứng ở ngoài hành lang, nhìn xuống phía dưới tôi thấy Hân và Linh đang mỉm cười nói chuyện với nhau. Ở phía sau thì thấy thằng Trung đang í ới gọi hai nhỏ.
- Hì. Chào buổi sáng hai tiểu thư. Tôi mỉm cười nói.
- Hì. Me too. Hai cô ấy đồng thanh đáp.
Đang chém gió với tụi thằng Hòa thì không biết từ đâu Uyên chạy lại kéo tôi ra.
- Á á, Uyên, cậu làm gì thế. Đừng bắt cóc tớ. Tôi làm mặt giả mếu nói.
- Thôi đi ông, trẻ con vừa thôi, hì. Uyên bật cười, hai mi mắt khép lại, một hàm răng trắng lại lộ ra. Phải nói thật " Uyên cười thật đẹp "
- Cậu kéo tớ ra làm gì thế? Tôi trở về vẻ mặt nghiêm túc.
- Đi bắt những học sinh đi chậm cùng tớ đi. Giờ tôi mới chú ý trên tay nhỏ cầm một cuốn sổ nhỏ và một cây bút.
- Mà sao lại rủ tớ đi bắt cơ chứ. Tớ không muốn thêm thù với bọn kia đâu...này...này. Không để tôi nói hết câu Uyên đã cầm tay tôi kéo đi rồi.
Lần đầu tiên từ khi vào lớp 10 tôi mới ngại thế này. Nhìn qua Uyên thì nhỏ vẫn khuôn mặt như vậy, nhưng trở nên nghiêm túc hẳn ra. Đôi mắt, khuôn mặt lạnh lùng không kém.
Nhỏ đứng một bên phía gần căntin còn tôi thì cứ đứng như bù nhìn. Đôi lúc lại gãi tai gãi đầu. Nói chung là tôi đang ở phía bị động. Híc.
- Cậu họ và tên là gì? Lớp nào? Tôi đang ở phía bên này nhìn qua thì thấy Uyên đã bắt được một anh chàng lớp trên nhìn mặt khá bảnh bao và kiểu ăn mặc nhà có điều kiện.
- Phan Thị Uyên. Lớp 10A2. Anh chàng kia đáp rồi nở nụ cười.
- Cậu tên gì? Lớp nào? Uyên không để ý đến lời nói cậu ta mà vẫn lạnh lùng hỏi.
- Nguyễn Văn Triều. Lớp 12C3.
- Ok. Lần sau đừng có đi chậm nữa đấy. Uyên đáp.
- Hẹn lần sau gặp tiếp nhé. Khi nói xong cậu ta còn nháy mắt Uyên một cái.
Tôi thì cứ đứng đó không biết nên làm gì cả. Nhưng trong lòng có một chút khó chịu, không biết diễn tả như thế nào nhỉ.
- Hì. Thấy tôi khù khờ quá thì phải, Uyên ở bên kia hấp háy mắt. Đôi tay ngoắc ngoắc, nghiêng nghiêng mái đầu rồi nở nụ cười thật tươi. Thời gian dường như ngừng lại, cây cối và mọi vật xung quanh giống như đang thẹn thùng với vẻ đẹp tự nhiên của Uyên.
- Bụp, bụp. Trái tim tôi khẽ đập nhanh hơn, lấy tay chạm nhẹ lên ngực trái để cảm nhận rõ hơn từng nhịp đập của con tim.
- Cậu...đôi lúc cậu...cậu đừng...có dễ thương vậy chứ Uyên. Tôi ngập ngừng nhìn thẳng vào mắt cô ấy để nói.
- Hơhơ. Khá bất ngờ với câu nói của tôi, Uyên chỉ lặng im vuốt vuốt mái tóc của mình và thẹn thùng.
Kết thúc 15 phút kiểm tra, cả hai chúng tôi đều song song bước lên lớp nhưng vẻ thẹn thùng và ngại ngùng của hai đứa đang chiếm hữu nên không ai nói gì cả. Mà là để xem hai con tim của hai chúng tôi có đang ĐẬP CHUNG MỘT NHỊP không mà thôi...!