Bấm Ngón Tay Tính Toán, Thiên Kim Thật Huyền Học Nói Anh Sắp Xong Đời

Chương 12: Giám định ADN

Hai mắt Ôn Đình Tung kinh ngạc nhìn Ôn Lê, thậm chí quên cả lời tự giới thiệu vừa rồi của cô.

Ôn Lê trông quá giống họ.

Cũng không thể nói là giống hệt, nhưng trên gương mặt Ôn Lê luôn có một cảm giác quen thuộc.

Ôn Tinh Minh đứng bên cạnh thấy biểu cảm của bố mình, lập tức khẳng định: "Bố, bố không nhận ra sao? Đây là con gái ngoài giá thú của bố đấy."

Ôn Đình Tung lập tức thu lại biểu cảm, lạnh nhạt nhìn đứa con trai thứ hai vốn thiếu một sợi dây thần kinh từ nhỏ.

Ôn Tinh Minh cảm thấy lạnh sống lưng, biết mình đã nói sai, âm thầm đứng sau lưng anh trai, hy vọng anh trai có thể che chắn cho mình.

Chỉ là nghĩ đến dáng vẻ của Ôn Lê, lại không nhịn được lẩm bẩm: "Vẫn không thừa nhận sao? Rõ ràng trông giống như đúc."

Ôn Đình Tung: "..."

Trong phút chốc, ông hận không thể tìm một cây gậy đánh chết Ôn Tinh Minh.

Ôn Đình Tung liếc nhìn Ôn Lê, theo lý thuyết, đối với người tự tiện nhận thân như vậy ông sẽ không có sắc mặt tốt, nhưng nhìn gương mặt Ôn Lê, ông không thể nào nổi giận được, giọng trầm xuống: "Ôn Lê, cháu nhận nhầm người rồi."

Ôn Lê lắc đầu: "Không thể nào, con không bao giờ nhìn nhầm."

Khả năng xem tướng của cô mạnh hơn tất cả các sư huynh trong sư môn của mình, Ôn Đình Tung có quan hệ máu mủ với cô.

Thấy mọi người đều không tin, Ôn Lê cũng không vội vàng: "Nếu không tin, chúng ta có thể làm giám định ADN."

Hòa nhập xã hội lâu như vậy, Ôn Lê đương nhiên biết với những thuật pháp của mình, những người trước mặt sẽ không tin, nhưng giám định ADN khác, trước đây cô từng thấy nhiều đứa trẻ bị bắt cóc đều nhờ giám định ADN mà được tìm thấy.

Ôn Tư Nhu nhìn ba cha con họ Ôn im lặng, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Họ đang do dự cái gì?

Có phải cũng đang nghi ngờ cô ta là hàng giả không?

Giống như hồi nhỏ, mấy người anh càng lớn càng đẹp trai, chỉ có cô ta không giống bất kỳ ai trong nhà họ Ôn, ngay cả mẹ kế cũng đùa rằng nhà họ Ôn sinh ra một cô gái xấu xí.

Bây giờ thấy Ôn Lê, có phải bọn họ họ đã nhớ lại dáng vẻ của cô ta hồi nhỏ?

Ánh mắt Ôn Tư Nhu độc ác, nhưng lại được che giấu rất kỹ, ngoại trừ Ôn Lê bắt được, những người còn lại đều không phát hiện.

"Con không đồng ý!" Ôn Tư Nhu khóc, giọng nghẹn ngào: "Bố, chẳng lẽ vì một người ngoài mà bố nghi ngờ con có phải là con ruột cảu bố không sao, hay là Ôn Lê thật sự là con gái ngoài giá thú của bố?"

Lúc này Ôn Đình Tung mới hoàn hồn, theo phản xạ giải thích: "Sao có thể!"

Người vợ cũ lúc trước của ông lúc sinh con bị khó sinh, con cái trong nhà cũng còn nhỏ, không chăm sóc tốt bản thân được, sau này tái hôn cũng là bảy năm sau.

"Không thể thì chúng ta đi thôi, bây giờ con không muốn ở lại cái nơi quỷ quái này một chút nào!" Ôn Tư Nhu sụp đổ nói.

Bây giờ cô ta chỉ muốn nhanh chóng rời đi, càng nhanh càng tốt.

Nhưng Ôn Lê không thể bỏ lỡ cơ hội này.

Hiện giờ tất cả mọi người trong nhà họ Ôn đều có tử khí, trong vòng nửa năm chắc chắn sẽ chết một cách kỳ lạ.

Bọn họ chết, cô cũng thảm.

Ôn Lê tuyệt đối không thể để chuyện như vậy xảy ra.

"Không thể đi." Ôn Lê chắn trước mặt Ôn Tư Nhu, giọng điệu không nhanh không chậm: "Cô gấp gáp như vậy, là sợ mình không phải con ruột rồi bị đuổi khỏi nhà sao?"

Ôn Tư Nhu cắn răng, hận không thể bịt miệng Ôn Lê lại.

Nhưng hoàn toàn không thể.

Nếu làm vậy, chẳng phải cô ta đang lạy ông tôi ở bụi này sao?

Vẻ mặt Ôn Tư Nhu tội nghiệp nói: "Vậy cô muốn sao?"

"Làm giám định ADN." Lần này ánh mắt Ôn Lê không nhìn cô ta, mà nhìn về phía ba cha con họ Ôn: "Địa điểm giám định ADN mọi người chọn, chi phí con trả."

Bây giờ cô cũng có chút tiền, ngoài một triệu Hoắc Ứng Hoài cho, cô còn có một khoản thù lao chưa được thanh toán, tóm lại số tiền này cô bỏ ra được.

Lời Ôn Lê vừa nói xong, tất cả mọi người đều không lên tiếng.

Ngược lại là Ôn Ngôn Sơ vốn không mở miệng bỗng nhiên lên tiếng: "Bố, làm giám định ADN với Ôn Lê đi."

Ôn Tư Nhu đột ngột nhìn về phía anh cả.

Cô ta không ngờ người đầu tiên đồng ý lại là Ôn Ngôn Sơ.

"Anh cả!" Ôn Tư Nhu hét lên.

Giọng điệu Ôn Ngôn Sơ ôn hòa: "Bố, nếu đã đường đường chính chính, thì cứ làm một cái."

Lúc này Ôn Đình Tung mới hiểu ra, con trai cả là đang nghi ngờ ông!

"Làm thì làm!"

Ôn Tư Nhu: ......

Trên mặt Ôn Ngôn Sơ vẫn không có biểu cảm gì, thấy Ôn Đình Tung gật đầu, nói: "Bảy ngày sau, tôi sẽ liên hệ bệnh viện, cô đến làm giám định."

Ôn Lê không có ý kiến, ngoan ngoãn đứng một bên gật đầu.

Ba cha con họ Ôn đưa Ôn Tư Nhu bị hoảng sợ về nhà, Ôn Tinh Minh cũng muốn đi theo về, kết quả vừa định lên xe, cửa xe đã "bụp" một cái đóng lại.

Tiếp theo cửa sổ xe từ từ hạ xuống, giọng điệu Ôn Ngôn Sơ lạnh nhạt: "Nghe người quản lý của em nói em còn có công việc, đã không bị thương thì nhanh chóng đi làm việc đi."

Ôn Tinh Minh: ???

Trong lúc ngẩn ngơ, chiếc xe sang trọng kín đáo màu đen từ từ khởi động, Ôn Tinh Minh bất lực nhìn bóng xe dần xa.

Ôn Lê thấy ba cha con họ Ôn đi rồi, mới đi đến trước mặt Ôn Tinh Minh, đột nhiên hỏi: "Có phải người nhà anh đều rất yêu quý Ôn Tư Nhu không?"

Nghe vậy, Ôn Tinh Minh nghiêng đầu.

Anh ấy cũng không suy nghĩ nhiều, gật đầu: "Đúng vậy, Tư Nhu là con gái duy nhất trong nhà chúng tôi......"

Đột nhiên, Ôn Tinh Minh ngừng lại, chợt nhận ra Ôn Lê có thể là một đứa trẻ mồ côi, vội vàng dừng lời: "Xin lỗi, tôi không có ý gì khác."

Ôn Lê rộng lượng gật đầu: "Không trách các anh, em bị bế nhầm các anh cũng không biết, em đột nhiên tìm đến cửa trong lòng các anh chắc chắn cũng không biết phải làm sao, vậy nên tha thứ cho các anh trước."

Ôn Tinh Minh nhìn cô gái trước mặt muốn nói lại thôi.

Anh ấy cảm thấy khả năng của chuyện này quá nhỏ.

Khi đó bệnh viện mẹ anh ấy sinh là của công ty nhà mình, tầng VIP lúc đó toàn bộ được nhà anh ấy bao trọn, chuyện bế nhầm con gần như không thể xảy ra.

Nhưng những lời này anh ấy đột nhiên không mở miệng được, theo bản năng sẽ cảm thấy nói như vậy Ôn Lê sẽ buồn.

Hơn nữa Ôn Lê còn cứu anh ấy, chẳng phải chỉ là giám định ADN sao, bố anh ấy đi làm cũng có mất miếng thịt nào đâu.

Ôn Tinh Minh nói: "Dù sao chuyện hôm nay cảm ơn em đã cứu tôi, sau này có chuyện gì cứ nói với tôi."

"Hôm nay tuy anh có kiếp nạn máu chảy, nhưng nhiều nhất chỉ là bị thương nặng."

Sát khí trên người Ôn Tinh Minh vẫn chưa được giải trừ, chỉ là so với trước đó tốt hơn một chút.

"Trong vòng nửa tháng, làm việc gì cũng phải cẩn thận, đừng cãi nhau với người khác."

Ôn Tinh Minh đã chứng kiến sự lợi hại của Ôn Lê, nghe Ôn Lê nói vậy, nào dám không nghe theo, vội vàng gật đầu.

"Tôi cố gắng."

Cố gắng không chửi anti-fan trên mạng.

Hai người cùng nhau trở lại đoàn phim.

Lúc này Ôn Lê mới biết Ôn Tinh Minh đóng vai nam hai, trước đây anh ấy xem kịch bản, thấy là phim chiếu mạng nhỏ nên đã từ chối, ai ngờ người quản lý tự ý nhận giúp anh ấy.

Nhưng hôm nay xảy ra chuyện như vậy, khai máy chắc chắn là không thể rồi, đạo diễn đành cho đoàn phim nghỉ một ngày, bảo người tính ngày, ngày mai khai máy.

Chu Hành Vân biết chuyện của đoàn phim vội vàng trở về, thấy Ôn Lê không sao mới thở phào.

Vì được nghỉ, Chu Hành Vân tiện thể đưa Ôn Lê về khách sạn.

Vừa lên thang máy, lại gặp Ôn Tinh Minh.

"Ôn Lê." Ôn Tinh Minh chủ động chào hỏi: "Ban nãy vốn định tìm em, nhưng không tìm thấy."

Chu Hành Vân bên cạnh còn chưa kịp ngạc nhiên, đã thấy Ôn Tinh Minh lấy điện thoại ra: "Có Weibo không, theo dõi nhau trước nhé."

Ôn Lê gật đầu.

Phần mềm cô quen thuộc nhất chính là video ngắn và Weibo.

Ôn Lê tìm tài khoản của Ôn Tinh Minh, trước tiên click vào xem, phát hiện Ôn Tinh Minh có hơn 10 triệu người theo dõi, mắt cô lập tức sáng lên, ánh mắt đó dường như tràn đầy sự ngưỡng mộ.

Ôn Tinh Minh lập tức ngẩng cao đầu, nói: "Trước đây fan còn nhiều hơn một chút, năm nay mất khá nhiều fan, nhưng em không cần ngưỡng mộ, em xinh đẹp thế này, chỉ cần người quản lý em có năng lực, số lượng fan chắc chắn sẽ đuổi kịp tôi."

Ôn Lê liên tục gật đầu, ừm ừm hai tiếng.

Lúc này thang máy "đinh" một tiếng, đến tầng của Ôn Lê.

"Em đi trước đây."

Ôn Lê và Chu Hành Vân bước ra khỏi thang máy, đợi cửa thang máy từ từ đóng lại, Chu Hành Vân mới hỏi: "Em quen Ôn Tinh Minh à?"

Ôn Lê gật đầu, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại đang kêu "đinh đông đinh đông".

Vừa rồi sau khi kết bạn với Ôn Tinh Minh, điện thoại của cô cứ liên tục kêu không ngừng.

Ôn Lê mở Weibo, vừa đi bỗng đột nhiên dừng bước, kinh ngạc nói: "Sao đột nhiên có nhiều người chạy đến chửi em thế này?!!!"