Con Gái Sếp Tổng Và Osin Cấp Cao

Chương 9

Chương 09: BÉ T*, DON’T CRY (coming soon)
BÉ T*, DON’T CRY (coming soon)

– Em: Thế mục đích của cuộc hẹn hôm nay là gì vậy?

– T*: *Nhỏ đỏ mặt một tẹo, quay đi chỗ khác* Thì gặp thôi, chứ không có mục đích gì

Bất chợt, em lại thấy tim đập mạnh. Cảm giác ấy. chính là cảm giác mà mỗi khi em gần nhỏ, là cảm giác em đã trải qua cùng nhỏ, khi ở bên cạnh nhỏ. Và giờ đây, em lại rung động thêm một lần nữa với bé T*, lần đâu tiên (chính xác là lần thứ 2) em gặp mặt. Một hình bóng thân quen, cảm giác thân quen lại xuất hiện.

– Bé T*: Dạ, thì buồn quá, kiếm người nói chuyện thôi.

Bạn đang đọc truyện tại TruyenHD

– Em: Uhm, em buồn gì, anh không biết, nhưng dù sao cũng chúc em sớm vượt qua, mau hết buồn ngen.

– Bé T*: dạ, cảm ơn anh.

Và qua buổi trò chuyện ngày hôm đó. Em nhận ra rằng không ngờ mình lại có cơ hội gặp một bóng hình khác của nhỏ ngay trên mảnh đất Sài Gòn này.

Bé T*: Cao, tầm tầm nhỏ, tóc đen, dài, xỏa 2 bên. Hiện đang là nhân viên cho một công ty Singapore, chi nhánh tại Việt Nam. Hoạt náo, năng động, thân thiện, cởi mở. Có nhiều sở thích giống em, nhiều điêm tương đồng với em… Là những thông tin sơ bộ mà em biết được về nhỏ.

Ngày hôm đó, sau khi đưa nhỏ ra sân bay, và uống café với bé T*, em về thẳng phòng luôn, xin phép sếp hôm đó không làm việc. Bởi ngồi văn phòng mà không có cảm giác làm việc cũng vậy. Về phòng, ngủ một giấc tới chiều luôn. Chiều hôm đó, đang nằm lim dim, lơ tơ mơ chưa tỉnh hẳn thì nhận được tin nhắn Line từ bé T*,

– Bé T*: Hello, anh đang làm gì đó?

– Em: anh đang ngủ, mới ngủ dậy.

– Bé T*: Ngủ gì như heo vậy trời. ngủ nhiều vào, em bắt đi cân kí xuất chuồng luôn. ^^

– Em: hì hì.

– Bé T*: cười gì?

– Em: Không có gì.

– Bé T*: thôi anh làm gì thì làm đi, không làm phiền anh nữa.

– Em: thế nhắn tin cho anh có việc gì không? Tính cho quà anh hả?

– Bé T*: nhớ anh nên nhắn tin được hông? Hihi, thôi em out đây, không phiền anh nữa, anh iu…plezzz plezzz

– Em: …???

Chắc là nhỏ đang đùa.

Nằm ráng một xíu nữa. hình bóng nhỏ vẫn còn đang xuất hiện đâu đây. Những kỉ niệm cùng nhỏ, những phút giây được bên nhỏ sao cảm thấy ngắn đến như vậy. Nằm bất chợt mỉm cười với những khoảnh khắc được gần bên nhỏ <3

Anh nhớ nhỏ!!

Nhỏ thì từ lúc về đến Thái tới giờ, vẫn không thấy tin tức gì. Lên fb thì thấy nhỏ để stt: คิดถึงใครสักคน,(nhớ một ai đó) Thì biết chắc rằng, nhỏ đã an toàn về tới Thái Lan. Và lòng bất chợt có một cảm giác hạnh phúc khi đọc xong stt của nhỏ.

Buổi tối ngày hôm đó, lấy xe chạy vòng vòng thành phố dạo mát ngắm phố phường ở khu quận 2, Khu vực cầu Thủ Thiêm, Hầm Thủ Thiêm và cả công viên ven sông Sài Gòn, nơi có nhiều kỉ niệm giữa em và nhỏ… Những lúc căng thẳng hay stress chuyện gì, em đều chạy xe máy hoặc đi bộ lòng vòng những khu này, không gian thoáng mát, người không quá đông (lúc đó thì chưa đông, bây giờ thì hình như tương đối đông hơn trước). Cho xe vào nơi giữ xe, em đi bộ, bước dạo bên công viên ven sông, với mong muốn tìm lại những kỉ niệm cùng nhỏ.

Đang rảo bước đi trong công viên, thì em nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Hình như là nhỏ, nhưng nhìn kĩ lại không phải, mà lại là bé T*.

Thấy bé T* đang ngồi một mình trong công viên, mắt nhìn xa xa về phía mặt trời lặn. Bé T* ngồi gần như bất động, ngay cả khi em đến đứng kế bên. Nhưng bé T* vẫn không biết gì…

– Em: nhìn gì mà chăm chú quá vậy?

– Bé T*: ủa, tình cờ quá vậy? Nhỏ cười lại và chào hỏi lại.

– Em: hôm nay tự nhiên thấy buồn, nên đi dạo mát, vô tình gặp em ở đây.

– Bé T*: dạ. *mặt nhỏ tự nhiên lại thoáng buồn trở lại*

– Em:…*em không biết phải nói gì với nhỏ nữa, cũng không muốn hỏi sao nhỏ lại buồn*

Mỗi lúc nhỏ buồn, anh mắt nhìn về hướng xa xăm, nhìn rất giống bé T* bây giờ… Khiến cho đôi lúc, em cứ lầm tưởng là em đang được nói chuyện tâm sự cùng với nhỏ.

– Bé T*: anh biết sao hôm trước, em rủ anh đi uống cafe không?

– Em: không. Em không nói sao anh biết.

– Bé T*: em thích.

– Em: thích anh hả? Em trêu.

– Bé T*: KHÔNG CÓ!!! Ý em là em thích thì em rủ thôi. Thích anh hả? Còn lâu. Em đâu có dễ dãi như vậy.

– Em: chứ anh cũng đâu có dễ dãi vậy.

– Bé T*: xì, làm như quý giá lắm vậy. Hihi. Nhỏ cười.

– Em: mẹ dặn phải giữ mình. Đặc biệt là trước phụ nữ, mà phụ nữ đẹp như em thì càng phải biết giữ mình.

– Bé T*: cái vụ đẹp thì chắc đúng rồi đó, ^^

– Em: uhm, em vừa đẹp, vừa tự tin nữa. Người như em giờ quý lắm à.

– Bé T*: đạp cho cái bây giờ.

Trò chuyện với nhỏ hồi lâu, cũng cảm thấy vui, vơi bớt nỗi buồn nhớ nhung nhỏ. Trò chuyện với nhỏ hồi lâu, cảm giác như đã quen với bé T* lâu lắm rồi, chứ không phải như mới quen ngày hôm qua. Cảm giác gần gũi, thân thuộc.

– Em: mà anh chưa hỏi, hôm nay em tới đây làm gì vậy?

– Bé T*: em đi dạo mát, giống anh.

– Em: xạo, ai lại đi dạo mát một mình? Người yêu em đâu mà đi một mình?

– Bé T*:…*òa khóc*

Cuộc đời em sợ nhất là nước mắt của phụ nữ. Bỗng dưng bé T* òa khóc. Khóc như một đứa con nít, em không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Cảm giác như mình đυ.ng phải từ cấm hay vừa kích nổ một trái boom nổ chậm vậy.

Bé T* vẫn tiếp tục khóc em lúc đó tay chân em bồng dưng thừa thãi, nữa muốn động viên, an ủi bé T*, nữa không dám an ủi. Nữa muốn ôm nhỏ an ủi động viên, nữa chẳng dám… cứ muốn và không muốn đang xen vào nhau. Đang lúng túng không biết làm thế nào, thì nhỏ ôm lấy em và khóc nức nở.

Đến giờ em vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chắc nhỏ mà khóc nữa, em bơi trong nước mắt luôn quá. T_T nhỏ ôm lấy em. Bỗng dưng có tin nhắn đến.

“Em nhớ anh. Ps: nhớ nhiều. From: nhỏ”

Nhận được tin nhắn của nhỏ, em thấy mình có lỗi, khi đang ôm một người con gái khác.

HÔM NAY SẼ CÓ PHẦN 10 LUÔN NHÉ.

Mấy thím đừng gạch đá em