Độc Gia Sủng Hôn

Chương 465: Hòn ngọc quý của Đường Nhĩ Ngôn (3)

P2 –

'Ba ơi, ba đang nghĩ gì vậy?' Đường Tâm ngồi xổm trước mặt cha mình tò mò hỏi.

Nghe câu hỏi của con, Đường Nhĩ Ngôn mới giật mình quay lại với hiện thực, nhìn đôi mắt to tròn đen nhánh như hai viên bi đang nhìn mình kia, lòng hắn bất chợt mềm nhũn, không kìm lòng được bế cô công chúa nhỏ của mình lên âu yếm hôn, 'Đang nghĩ xem bảo bối của ba lúc nào thì ra đây.'

'Ba gạt người ta, như vậy không ngoan đâu.' Cô bé nũng nịu nép vào l*иg ngực rộng rãi của ba mình, 'Nếu như ba thật sự đang nghĩ xem lúc nào thì con ra vậy sao lại không phát hiện con đang đứng trước mặt ba chứ?'

Người đàn ông cọ tay lên sóng mũi con gái, giọng sủng nịch, 'Cục cưng của ba trưởng thành rồi, ba không gạt được con.'

'Ba, con trưởng thành rồi có phải ba sẽ không thương con nữa không?' Cô bé hỏi bằng giọng cực kỳ nghiêm túc.

'Không đâu, ba vẫn sẽ luôn thương cô công chúa nhỏ của ba nhất.' Hắn cho con gái câu hứa hẹn chắc chắn nhất.

'Ba, nếu như có mẹ ở đây, có phải ba cũng sẽ thương mẹ như vậy không?' Cô bé muốn có gấp bội tình thương, thực ra cũng là vì rất muốn có mẹ, nhất là mấy hôm nay đến nhà Giang Bối Bối chơi, thấy cả nhà Bối Bối đoàn tụ vui vẻ, cô bé rất hâm mộ bởi vì Bối Bối không chỉ có ca, có mẹ còn có cả anh trai rất yêu thương mình nữa.

Thực ra trong thâm tâm, Đường Tâm cũng rất muốn có một người mẹ xinh đẹp như dì Giang, mẹ sẽ chơi với cô bé, cùng tắm, cùng ăn cơm, kể chuyện cho cô bé nghe, dỗ cô bé ngủ hoặc có thể cùng nhau xuống bếp làm bánh, giống như Bối Bối và mẹ của bạn ấy vậy.

Nhưng từ lúc biết chuyện đến bây giờ cô bé cũng chưa gặp mẹ mình một lần nào. Hôm đó mẹ của Bối Bối nói cô bé có thể gọi dì là mẹ nhưng Đường Tâm biết, mẹ của Bối Bối không phải là mẹ mình.

Cô bé muốn mẹ của riêng mình kìa!

'Tâm Tâm cũng muốn có mẹ sao?' Trong mắt Đường Nhĩ Ngôn là tình thương vô bờ của một người cha dành cho đứa con gái cưng của mình, vừa âu yếm vuốt mái tóc mềm mại của con vừa hỏi.

Đường Tâm gật mạnh đầu, 'Dạ, ba, mẹ của con sẽ về đúng không?'

'Đúng vậy. Mẹ nhất định sẽ trở về.' Đường Nhĩ Ngôn trịnh trọng đảm bảo với con gái.

'Ba, sắp đến lễ Giáng sinh rồi. Có phải mẹ sẽ ngồi xe tuần lộc của ông già Noel về nhà không?' Cô bé nhìn ba mình, trong mắt tràn trề hy vọng.

Đường Nhĩ Ngôn bật cười một tiếng, cúi đầu âu yếm tì trán lên trán con, 'Mẹ con sẽ chỉ ngồi xe của ba quay về thôi.'

'Thật sao? Ba, mẹ thật sự sẽ ngồi xe của ba về nhà sao?'

'Đương nhiên là thật rồi. Ba gạt con làm gì chứ?' Đường Nhĩ Ngôn đỡ con gái đứng lên, mình cũng đứng lên, tao nhã đưa tay về phía cô công chúa nhỏ, 'Đường Tâm tiểu thư, ba đã đặt chỗ ở Hoa Cổ, xin hỏi tiểu thư có nể mặt cùng ba ăn một bữa cơm không?'

Cô công chúa nhỏ đặt bàn tay nhỏ xíu mềm mại trong bàn tay to của ba mình, cười khanh khách, 'Bổn tiểu thư rất vinh hạnh!'

***

Lễ Giáng sinh ở phía Nam bán cầu thời tiết thật nóng bức nhưng điều đó cũng không ngăn cản nổi sự háo hức của người dân ở đây để đón một mùa lễ đặc biệt trong năm, mà con đường Bourke, một con đường đông đúc nằm ở trung tâm Melbourne vào những dịp như thế này càng thêm tấp nập.

Gặp lại Đường Nghĩ Ngôn, Sở Tư Nhan vạn phần hoảng loạn, theo bản năng bỏ lại bút vẽ, giá vẽ, liều mạng lẫn vào dòng người đông đúc chạy trối chết...

Trước giờ cô chưa từng nghĩ đến sẽ lần nữa gặp lại Đường Nhĩ Ngôn nhất là trong tình huống như thế, khi hắn đi đến trước mặt cô, ung dung, tiêu sái hỏi cô xem có thể giúp hắn vẽ một bức tranh không.

Điều khiến cô càng không ngờ hơn là, từng ấy năm đã trôi qua mà sức ảnh hưởng của hắn đối với cô vẫn mạnh mẽ như vậy, mạnh mẽ đến nỗi cô căn bản là không dám đối mặt với hắn dù chỉ là một giây một phút...

Cô sợ, sợ lần nữa bị hắn bắt được, sợ, sợ lần nữa phải chịu những đau đớn mà nếu nó đến thêm một lần nữa, chắc chắn là cô sẽ không cách nào chịu đựng nổi.

Năm đó ở Moscow, sở dĩ cô có thể dưới tình huống được coi chừng nghiêm ngặt như vậy trốn thoát toàn bộ đều nhờ vào sự giúp đỡ của Long lão gia tử.

Năm đó sau khi hắn đồng ý đưa cô ra ngoài cho khuây khỏa, cả người cô thoạt nhìn lên tinh thần rất nhiều, mỗi ngày đều sẽ chủ động ăn cơm, đôi khi còn có hứng thú vào phòng vẽ tranh, trên mặt lộ ra ý cười đã lâu không thấy, những thay đổi của cô khiến Đường Nhĩ Ngôn tạm thời dỡ xuống phòng bị, tuy rằng còn chưa cho phép cô được ra ngoài nhưng đã đem điện thoại trả lại cho cô.

Nhưng hắn căn bản không biết là cô đã hạ quyết tâm lần nữa rời khỏi hắn bởi vì, cô nhận được cú điện thoại kia của Thẩm Tích.

Trong điện thoại Thẩm Tích nói, 'Sở Tư Nhan, cô đừng ngắt điện thoại. Giờ tôi đang ở nhà họ Đường ở Melbourne chờ sinh, Nhĩ Ngôn bảo tôi sinh đứa nhỏ xong lập tức phải rời khỏi nước Úc, anh ấy sẽ sắp xếp chỗ ở cho tôi. Tôi nghĩ chắc là vì anh ấy không muốn để cô lần nữa gặp lại tôi. Nếu như cô gặp lại tôi nhất định là chịu không nổi, đúng không?'

'Quả thực là tôi không muốn gặp lại cô, còn chuyện cô muốn sinh con ở đâu, sau này sẽ như thế nào là chuyện giữa hai người, tôi không muốn hỏi tới, cô cũng không cần cố tình gọi điện thoại đến nói cho tôi biết.'

'Sở Tư Nhan, chuyện mà tôi càng muốn nói cho cô biết hơn chính là, trước giờ tôi chưa từng hối hận là đã mang thai đứa con của anh ấy bởi vì tôi yêu người đàn ông này. Tôi biết Nhĩ Ngôn lâu hơn cô rất nhiều, những năm qua tôi một mực theo chân anh ấy, trước giờ chưa từng hối hận đã yêu anh ấy. Rõ ràng biết anh ấy đối với tôi không phải thật lòng nhưng tôi vẫn không hối hận. Ít ra, tôi có thể vì anh ấy mang thai một đứa con.'

Đúng vậy, cho dù Đường Nhĩ Ngôn không yêu Thẩm Tích nhưng cô ta lại có thể giúp hắn sinh một đứa con mà Sở Tư Nhan cô, không phải là không thể mà là không được.

Cô tự nhốt mình trong không gian kín lâu như vậy rồi, tự lừa mình dối người lâu như vậy rồi, thật không dễ dàng gì mới khiến bản thân tạm thời quên đi sự thật phũ phàng kia, quên đi Thẩm Tích, quên đi đứa bé nhưng cô ta lại không chịu buông tha cho cô, luôn tìm cơ hội đem chuyện đời này cô để ý nhất ra để khoe khoang với cô, chế nhạo cô.

Cô đã làm sai chuyện gì để Thẩm Tích phải đối xử với cô như thế?

Nhưng, bất kể xuất phát từ mục đích gì hay bởi vì tâm tư gì, cô cũng đã không muốn tiếp tục nghe cô ta khoe khoang nữa bởi vì mỗi câu nói của Thẩm Tích đều như một lưỡi dao nhọn đâm thẳng vào tim cô.

'Thẩm Tích, tôi nghĩ giữa chúng ta đã không còn gì để nói rồi. Cô tự bảo trọng.' Vốn Sở Tư Nhan định ngắt điện thoại nhưng đối phương dường như cố tình không chịu bỏ qua cho cô.

'Sở Tư Nhan, thực ra tôi rất ghen tỵ với cô. Tôi ghen tỵ bởi vì người đàn ông mà tôi yêu lại yêu cô sâu sắc đến vậy. Sở Tư Nhan, được một người đàn ông như vậy yêu mình, nhất định rất hạnh phúc đúng không?'

Ghen tỵ? Hạnh phúc?

'Cô cũng không phải là tôi, cô làm sao biết tôi hạnh phúc?' Sở Tư Nhan chua chát cười rồi ngắt điện thoại sau đó trực tiếp tắt máy. Cô không muốn lại nghe bất kỳ chuyện gì liên quan đến cô gái tên Thẩm Tích này nữa.

Thẩm Tích nói cô ta ghen ghét với tình yêu Đường Nhĩ Ngôn dành cho cô nhưng cô ta không biết, cô cũng ghen tỵ, ghen tỵ cô ta có thể giúp hắn sinh con. Vậy rốt cuộc ai mới là người hạnh phúc?

Nếu như cô thật sự hạnh phúc, vậy tại sao bây giờ lòng lại đau như dao cắt thế này?

Tại sao hắn lại không cho cô rời khỏi hắn chứ? Nếu như bên cạnh hắn đã có người khác, vậy cần gì phải như cầm tù cô bên người mình, khiến cô đau khổ như vậy chứ?

Nếu như hắn đã không cam lòng thả người, vậy cô chỉ đành tự tìm cách. Thế là, trước khi khởi hành đến Moscow, cô lén lút liên lạc với Long lão gia tử, cầu xin sự giúp đỡ của ông.