Đợi khi cô gian nan cởi xong chiếc áo sơ mi đắt tiền kia xuống, đang định xoay người đi tắt vòi nước lúc này đã chảy đầy bồn đi thì hắn lại kéo tay cô, giữ chặt không buông...
'Để em tắt, nước đầy rồi...'
'Còn chưa cởi xong.' Hắn nói rồi trực tiếp nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt xuống chỗ dây kéo, cảm giác lành lạnh của đầu dây khéo truyền đến từng đầu ngón tay khiến cô vừa thẹn vừa giận, 'Không thèm, anh tự mình cởi.'
'Anh muốn em giúp anh...' Hắn cứ ấn chặt lấy tay cô không chịu buông, ánh mắt nóng rực như đuốc đăm đắm nhìn cô, như muốn dùng ánh mắt đó đốt mặt cô đến bỏng.
'Phạm Trọng Nam...' Cô tức giận quát.
'Có anh ở đây.' Phạm tiên sinh hoàn toàn không có ý nhượng bộ, 'Em cởi mau đi, nước trong bồn sắp đầy rồi.'
Cuối cùng, dưới sự uy hϊếp lẫn khẩn cầu của một người đàn ông mặt dày nào đó, Giang Tâm Đóa không chỉ phải giúp hắn cởi dây nịch, còn phải cởi luôn quần dài, qυầи иᏂỏ còn cởi...chính mình nữa.
Đợi đến khi hắn ôm cô lúc này đã trầm trầm muốn ngủ về giường thì đã là chuyện của một tiếng sau.
Giúp cô sấy khô tóc, vừa định nhấc chân lên giường ôm cô vào mộng thì điện thoại di động vừa nãy bị hắn tùy ý ném trên sofa lúc này chợt đổ chuông.
Hắn bước đến, nhìn dãy số xa lạ một hai giây sau mới đi đến ban côn ấn phím đón nghe, 'Phạm Trọng Nam...'
Đối phương trầm mặc hồi lâu, không có bất kỳ phản ứng nào.
'Còn muốn tiếp tục chơi sao?' Giống như đã Đóan được đối phương là ai, Phạm Trọng Nam hướng mắt về màn trời đen thẳm phía xa, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười như có như không.
'Sao anh biết là tôi?'
Lúc này Giang Viễn Hàng đang đứng ở bên ngoài cửa lớn của nhà họ Phạm, cậu nhướng đôi mày anh tuấn, dưới ánh đèn đường vàng nhạt, trên gương mặt anh tuấn chưa gột đi hết nét tuổi trẻ của cậu ta lạnh lùng như phủ một màn sương lạnh.
'Không đợi được đến trời sáng đã vội vã muốn tìm tôi nói chuyện, ngoại trừ cậu chắc cũng không còn người thứ hai nào.'
'Tôi biết, bằng vào năng lực hiện tại của tôi, nếu muốn đẩy ngã anh, đẩy ngã tập đoàn Phạm thị căn bản chỉ là chuyện trứng chọi vào đá, nhưng anh đừng quên, tôi trẻ tuổi hơn anh nhiều.'
'Tôi còn rất nhiều thời gian đợi cậu lớn lên.'
'Anh đừng xem thường người khác quá như vậy.' Giang Viễn Hàng bĩu môi, 'Anh chẳng qua chỉ nhờ vào may mắn mà thôi.' Nếu như không phải trùng hợp cuộc chiến ở vùng Vịnh bộc phát, cho dù tập đoàn Phạm thị vì nhờ có tập đoàn Shelton và Sầm thị ủng hộ mà bảo toàn được thì cũng bị tổn thất nặng nề.
'May mắn, tôi thừa nhận. Nhưng có nhiều lúc, may mắn cũng phải nhờ bản thân tạo ra.' Tống Cẩn Hành đã cung cấp cho họ một lượng lớn vũ khí đẩy cuộc chiến càng dữ dội hơn, nhưng những chuyện này không cần chuyện nào cũng phải báo cáo lại cho cậu nhóc kia nghe.
'Cho nên, tôi cũng chỉ vì bản thân chế tạo một ít cơ may.' Nhưng rất rõ ràng là, thần may mắn lại không đứng về phía cậu.
Không thể không thừa nhận, so với Phạm Trọng Nam, người chinh chiến nhiều năm trên thương trường, trải qua không biết bao nhiêu sóng to gió lớn, Giang Viễn Hàng chẳng qua chỉ là một chú chim non vừa rời ổ, nếu không dùng những thủ đoạn không thể gặp người, căn bản là không thể nào địch lại.
Thắng làm vua thua làm giặc đạo lý này luôn luôn đúng. Chỉ cần cậu thắng, dùng thủ đoạn hạ lưu một chút thì có sao đâu chứ?
'Nhà họ Giang quả nhiên sinh ra một đứa con xứng đáng.' Phạm Trọng Nam vì Giang Hán Sinh mà cảm khái vô cùng.
Giang Hán Sinh người này có thể coi như cây đắng mà sinh trái ngọt! Đương nhiên, ý Phạm Trọng Nam là chỉ năng lực tồn tại trên thương trường, cũng cùng cha cùng mẹ, cô gái nhỏ của hắn cũng thông minh nhạy bén hơn người kia mà.
Nếu như được bồi dưỡng tốt, cậu nhóc này tương lai nhất định sẽ rất khá. Chỉ tiếc là, không quá có khả năng Giang Viễn Hàng sẽ về làm cho hắn bởi vì thành kiến của cậu đối với hắn, đối với nhà họ Phạm của hắn đã quá sâu.
'Cuộc đánh cược giữa chúng ta vẫn còn hiệu lực đấy chứ?'
'Cậu muốn biết điều gì?' Không biết Giang Viễn Hàng đã biết được những gì từ miệng của Phạm Bác Văn và hai mẹ con Tạ Lệ Á nữa.
'Gặp mặt nói chuyện, sao hở?'
'Bây giờ sao?'
'Tôi đang ở trước cửa nhà anh. Chị tôi chắc cũng đang ở trong đó đấy chứ?'
'Cô ấy ngủ rồi.'
'Có tiện cho tôi vào không?'
'Được.'
Phạm Trọng Nam đáp một cách dứt khoác rồi ngắt điện thoại, khi hắn quay lại phòng ngủ mới phát hiện cô gái vốn đang ngủ say kia dường như có dấu hiệu tỉnh lại, cả người đang dần dịch về phần giường của hắn như muốn tìm sự ỷ lại và hơi ấm quen thuộc.
Vì không để cô thức giấc, hắn bước nhanh đến bên giường, không chút do dự nhấc chân trèo lên, ôm cô vào lòng.
'Ừm, lạnh.' Hắn đứng ngoài ban công cũng đã một lúc, trên người đã sớm bị sương đêm làm cho lạnh buốt, vừa ôm cô vào lòng, Giang Tâm Đóa đã nhịn không được thầm than một tiếng.
Nghe vậy, Phạm Trọng Nam vội cởϊ áσ ngủ trên người xuống, dùng nhiệt độ cơ thể của chính mình sưởi ấm cho cô.
Rất nhanh, Giang Tâm Đóa lại chìm vào mộng đẹp.
***
Mười lăm phút sau, khi Phạm Trọng Nam từ trên lầu bước xuống thì đã thấy Giang Viễn Hàng, dưới sự dẫn đường của quản gia, ngồi chờ sẵn ở gian phòng khách đèn mở sáng choang.
Nghe tiếng động nơi cửa, đang đứng ngẩn người trước cửa sổ không biết đang nghĩ gì, Giang Viễn Hàng chợt xoay người lại, ánh mắt không chút sợ hãi nhìn thẳng vào Phạm Trọng Nam.
'Ngồi đi.' Phạm Trọng Nam vượt lên trước đi đến sofa ngồi xuống, thân hình cao lớn thoải mái vùi vào chiếc sofa bằng da thật êm ái, hai tay giao nhau đặt ở trước bụng, dù ung dung vẫn không che dấu được khí chất ngạo nghễ trời sinh của mình.
Giang Viễn Hàng ngồi xuống chiếc sofa đối diện với hắn, 'Nếu như anh đã không trực tiếp giải tôi đến sở cảnh sát, hơn nữa còn rất rộng rãi cho tôi bước chân vào nhà anh, đối đãi như khách quý, có phải tôi nên cảm tạ chị của mình không đây?'
Chẳng lẽ Phạm Trọng Nam đối xử tốt với chị mình, yêu chim yêu cả l*иg đến mức này sao? Ngay cả chú em vợ suýt nữa đã phá tan tành cơ nghiệp của mình cũng chẳng buồn so đo mà buông tha cho hay sao?
Phạm Trọng Nam mà hắn biết không nên là một người đàn ông chỉ biết tình cảm nam nữ mới đúng chứ? Trên thế giới này, quyền thế và danh lợi đối với một người đàn ông mà nói có ý nghĩa thế nào, tin rằng Phạm Trọng Nam càng biết rõ hơn hắn mới đúng.
'Đúng là cậu nên cảm ơn Đóa Đóa.' Vẻ thoải mái ung dung lúc đầu trên mặt Phạm Trọng Nam giờ đã không còn nữa, thay vào đó là vẻ lạnh lùng và hung hiểm khi đối mặt với kẻ địch.
Nếu như Giang Viễn Hàng không phải em trai của Đóa Đóa, lúc này cậu ta căn bản là không có cơ hội đứng ở trước mặt hắn nói chuyện đường hoàng như vậy, người dám tính kế hắn thì chỉ có kết cuộc như hai mẹ con Tạ Lệ Á mà thôi.
Hắn đối với cậu ta, thực sự đã rất, rất nhân từ.
Nhưng điều này không có nghĩa là hắn sẽ hết lần này đến lần khác thỏa hiệp. Phạm Trọng Nam hắn làm gì cũng phải có hạn độ.
'Anh yêu chị ấy sao?' Khóe môi Giang Viễn Hàng nhẹ câu lên một nụ cười hỏi.
'Đó là chuyện giữa tôi với chị cậu.' Cho dù hắn yêu đến phát điên, phát cuồng thì cũng không có lý nào nói với cậu ta.
'Gương mặt của Giang Tịnh Văn rõ ràng đã được chỉnh sửa giống hệt với chị tôi, sao anh lại không mắc bẫy?' Về điểm này, Giang Viễn Hàng vẫn luôn không phục, huống gì hôm đó hắn còn bị bỏ thuốc.
'Nói thế nào, cô ta cũng coi như là chị của cậu, cậu ra tay nhẫn tâm như vậy sao?' Hắn trước giờ chưa từng thừa nhận Giang Tịnh Văn cũng mang họ Phạm.
'Lúc bày mưu tính kế định gϊếŧ tôi, sao chị ta không nghĩ tới tôi cũng là em trai của mình?' Giang Viễn Hàng cười lạnh một tiếng, một tay bất giác lần xuống sờ soạng vết sẹo trên chân mình.
Chỉ có thể nói ông trời có mắt hoặc là hắn chưa đến số chết cho nên, cho dù xe đã đâm thẳng vào lan can của cầu vượt, tài xế tử nạn ngay tại chỗ mà hắn, lúc đó chỉ mới có mười hai tuổi lại còn sống sót, cho dù cột sống bị thương, đùi bị gãy lìa nhưng vẫn có thể đứng lên được.
Nếu ông trời đã cho Giang Viễn Hàng hắn sống, vậy hắn sao có thể để cho những người đã đẩy mình vào chỗ chết được sống an lành chứ?
'Vụ tai nạn năm đó, cậu đã biết rồi sao?' Phạm Trọng Nam không ngờ cậu nhóc này thâm trầm đến mức này, vậy trước đây hắn Đóan không sai, Giang Viễn Hàng chính là muốn mượn quyền thế và mối quan hệ của Phạm Trọng Nam hắn để giúp mình giải quyết hai mẹ con Tạ Lệ Á, trả mối hận năm xưa.
Quả nhiên là tâm tư cẩn mật, hành sự chu đáo, thâm tàng bất lộ, vì trả thù, ngay cả chị gái mình Giang Viễn Hàng cũng không tiếc hy sinh.
'Biết.' Giang Viễn Hàng hào sảng đáp lời. Mấy năm qua ngoại trừ làm vật lý trị liệu và học hành ra, thời gian và tinh lực còn hại hắn đều dành cho việc truy tìm thủ phạm gây ra vụ tai nạn xe cộ cho mình năm đó. Ông trời đúng là không phụ người có lòng, rốt cuộc cũng cho Giang Viễn Hàng tìm ra được đáp án. Nhưng, 'Biết trễ hơn nhiều so với anh.'
Phạm Trọng Nam sớm đã biết chuyện này nhưng trước giờ chẳng hề nói hắn biết, cũng chưa từng nói cho chị hắn, về điểm này, trong lòng Giang Viễn Hàng không phải không có khúc mắc.
Nhưng điều khiến hắn thực sự hận “người anh rể” này không phải là chuyện anh ta không nói cho hắn biết chân tướng vụ tai nạn năm đó mà là...