Lại bước thêm mấy bước nữa, lúc này Phạm Trọng Nam đã đứng ở một nơi có tầm nhìn tương đối quang đãng, trên môi vẫn là nụ cười lạnh lùng, hắn lại châm cho mình một điếu thuốc khác, chậm rãi nhả từng vòng khói, thưởng thức cảnh tượng giống như trong một bộ phim cấp ba rẻ tiền mà hắn một tay đạo diễn nên. Trong số những thân thể đang quấn quýt giao triền kia, Phạm Trọng Nam vẫn dễ dàng nhìn ra được cô gái duy nhất trong số đó.
Khi Phạm Trọng Nam nhìn thấy Giang Tịnh Văn lúc này bị nhét giẻ kín miệng, giãy giụa không ngừng kia, đôi mắt thâm trầm lóe lên một tia sắc lạnh, hắn muốn nhìn thấy tận mắt chứng cứ hữu hiệu chứng minh mục đích của mình đã đạt thành.
Đôi mắt sắc bén lướt qua đôi mắt trợn to tràn ngập sự khϊếp sợ, đảo một lượt trên gương mặt lộ rõ sự sợ hãi và kinh hoàng của Giang Tịnh Văn, bên tai nghe từ cổ họng cô ta bật ra tiếng rêи ɾỉ, tiếng khóc thống khổ, Phạm Trọng Nam rít mấy hơi thuốc, bình thản đứng đó chỉ như đang thưởng thức một bộ phim dù bộ phim đó khiến hắn chán ghét đến không chịu nổi.
Từ vẻ thống khố trên mặt cô ta và tiếng khóc kêu không ngừng kia, hắn biết mình đã gần như hủy đi quyền lợi và tự tôn cuối cùng của một người phụ nữ trong suốt phần đời còn lại của Giang Tịnh Văn. Môi mỏng nhẹ câu lên một nụ cười tà tứ, nụ cười đã nói rõ sự hài lòng của Phạm Trọng Nam đối với kết cục như vậy.
Dám bỏ thuốc hắn, dám đối với hắn xuống tay thâm độc như vậy, đây chính là kết cục. Hắn muốn cô ta phải trả một cái giá thật đắt, đắt đến nỗi có lẽ suốt cả đời này cũng khó mà quên được.
'Phạm Trọng Nam?' Cơ thể và cả tinh thần đã đến ngưỡng không thể chịu nổi, mùi khói thuốc xộc vào mũi khiến Giang Tịnh Văn trong một khoảnh khắc tỉnh táo lại. Cô vươn tay đẩy mạnh người đàn ông đang đè trên người mình, tầm mắt điên cuồng dõi tìm bóng dáng hắn, 'Thả tôi ra, cầu xin anh, thả tôi ra! Thả tôi ra!' Bởi vì không ngừng giãy dụa nên miếng giẻ nhét miệng cô ta tuột ra, khiến cô ta có thể sau khi nhìn thấy bóng dáng Phạm Trọng Nam, cao giọng gào lên.
'Đã chơi lâu như vậy rồi, còn muốn tôi buông tha cô?' Ngậm điếu thuốc trên môi, hắn nở nụ cười tà tứ, lạnh lùng nhìn cô gái gương mặt tái nhợt nằm kia.
Chết tiệt! Gương mặt kia, thật sự làm ô nhục cô gái của hắn. Phạm Trọng Nam nhắm mắt lại, trầm giọng ra lệnh, 'Che mặt cô ta lại.'
'Phạm Trọng Nam?' Đẩy ra người đàn ông lần nữa bổ nhào về phía mình, Giang Tịnh Văn cố lấy hết hơi tàn vừa khóc vừa lê thân về phía Phạm Trọng Nam. Cô muốn cầu xin hắn buông tha cho mình, chỉ có điều, khi nhìn thấy vẻ lạnh lùng trong đôi mắt kia, cô lại chùn lòng...
'Không phải cô rất thèm muốn đàn ông sao?' Hắn nheo mắt một cách nguy hiểm nhìn về phía Giang Tịnh Văn đang bò lê lết về phía mình, 'Tôi chỉ giúp cô thỏa mãn nhu cầu mà thôi, cô cứ mặc sức hưởng thụ là được.'
Vừa nhìn thấy Giang Tịnh Văn toàn thân không một mảnh vải đang bò lê trên đất, một trong số những người đàn ông bổ nhào về phía cô ta, tùy tiện nhặt lên một món quần áo vốn bị ném rải rác trên mặt đất, che kín mặt cô ta lại.
'Aaaa!' Một tiếng rên thống khổ bật ra từ cổ họng Giang Tịnh Văn.
Gần như là đồng thời, một tia máu tươi từ từ chảy ra, làm loang lổ đôi chân trắng như tuyết của cô, trong đêm tối nó vẫn ánh ngược vào trong đôi mắt lạnh lẽo không có chút cảm xúc nào của Phạm Trọng Nam.
'Phạm Trọng Nam, anh không phải người, anh là ma quỷ...'
Tiếng thét thê lương của cô gái vang vọng thật lâu khắp khoảnh rừng vắng trong đêm lạnh.
***
'Bà ta đâu?' Phạm Trọng Nam không có hứng thú tiếp tục nhìn một màn da^ʍ uế kia nữa, xoay sang hỏi Tống Cẩn Hành.
Hắn biết bạn mình muốn hỏi Tạ Lệ Á, liền hất mặt về hướng cách đó không xa, 'Ở đằng kia.'
Thuận theo hướng chỉ của Tống Cẩn Hành, trong ánh sáng nhờ nhờ, Phạm Trọng Nam nhìn thấy người phụ nữ bị trói vào một gốc cây lớn, miệng cũng bị nhét chặt giẻ hoàn toàn không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào kia.
Phạm Trọng Nam chậm rãi bước đến, cuối cùng dừng lại trước mặt bà ta, vừa hút thuốc vừa ung dung hỏi, 'Bộ phim này, bà thấy thế nào? Có đặc sắc hơn cảnh tượng mà mọi người dàn dựng hay không?'
Trong khoảnh khắc này, Tạ Lệ Á rốt cuộc hiểu ra vì sao Phạm Bác Văn lại sợ Phạm Trọng Nam, vì sao ông không dám đi chọc hắn, vì sao sau khi mọi chuyện bại lộ rồi thì lập tức biến mất tăm mất dạng...
Bởi vì, Phạm Trọng Nam quá tàn nhẫn...
Hắn căn bản không phải là người! Tịnh Văn bị mấy người đàn ông liên tục xâm phạm như vậy, cho dù không chết chắc cũng chỉ còn một nửa mạng sống!
Hắn thực sự, thực sự là không có một chút cảm xúc, một chút thương xót nào cả! Bà không có cách nào biểu đạt cảm nghĩ của mình, chỉ có thể không ngừng lắc đầu, chỉ có thể dùng ánh mắt nài xin hắn tha cho hai mẹ con bà. Bà thề, nếu qua khỏi hôm nay, đời này hai mẹ con cũng sẽ tuyệt đối không xuất hiện trước mặt hắn nữa!
Bà sai rồi! Thật sự sai quá rồi!
Điếu thuốc trên tay Phạm Trọng Nam đã cháy đến tận cùng, hắn dụi nó vào một thân cây, đưa tay rút miếng giẻ nhét trong miệng Tạ Lệ Á ra.
Miệng có thể nói chuyện, Tạ Lệ Á lập tức khóc kêu, cầu xin tha thứ cho mình và con gái, 'Cầu xin cháu tha cho con gái tôi, nể tình trên người nó dù sao cũng chảy một nửa dòng máu của nhà họ Phạm của cháu mà tha cho nó, chúng tôi sau này sẽ không dám làm bậy nữa Cháu tha cho chúng tôi đi.'
Đối với tiếng gào khóc của Tạ Lệ Á, Phạm Trọng Nam không chút dao động, cũng chẳng buồn quay đầu lại, nói với Tống Cẩn Hành ở phía sau mình, 'Bảo họ không cần phải chơi chết cô ta.'
Chết đi thì quá dễ dàng cho Giang Tịnh Văn rồi! Hắn ngược lại muốn lưu lại mạng sống cho cô ta, để cô ta cảm thụ được cái gì gọi là sống không bằng chết trong suốt phần đời còn lại.
'Phạm Trọng Nam, cháu tha cho con gái tôi đi, tất cả tội lỗi hãy để tôi một mình gánh vác. Cầu xin cháu, đừng hành hạ nó nữa.' Cho dù máu lạnh vô tình đén mấy, thân là một người mẹ, khi nhìn thấy đứa con mình rứt ruột đẻ ra chịu sự ô nhục như vậy ngay trước mắt mình, bà vẫn thấy lòng đau như cắt.
'Một mình bà gánh vác?' Phạm Trọng Nam cười lạnh một tiếng, 'Bà có thể gánh vác được gì?'
'Nó tốt xấu gì cũng là người nhà họ Phạm các người mà! Phạm Bác Văn là chú của cháu, cháu không thể đối xử như thế với con gái của ông ấy!' Cho dù biết Phạm Bác Văn sớm đã bị nhà họ Phạm đuổi ra khỏi nhà nhưng trong tình cảnh tuyệt vọng này, bất kể là dùng phương thức gì, bà cũng phải thử một phen.
'Năm đó các người cũng là người nhà họ Giang, nhưng có bao giờ nghĩ qua, đừng đối xử với cô ấy như vậy không?' Phạm Trọng Nam hỏi ngược lại bằng giọng châm chọc.
Nếu như không phải may mắn gặp được người quen, nói không chừng cô và tên Ngụy Nhất Minh kia đã...
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, hắn liền hận đến nỗi không thể lột một lớp da của hai mẹ con này.
Tạ Lệ Á ngơ ngẩn cả người! Phạm Trọng Nam biết chuyện năm đó Giang Tâm Đóa và Ngụy Nhất Minh là do hai mẹ con họ làm sao?
'Tôi tưởng rằng đánh gãy tay cô ta, hủy đi gương mặt của cô ta thì hai người sẽ biết thu liễm một chút.' Hắn nhàn nhạt trần thuật lại chuyện xảy ra năm đó.
'Đó không phải là chủ ý của chúng tôi, là của Phạm Bác Văn, là của chú của cháu...'
'Chuyện ông ấy làm tôi sẽ từ từ tính với ông ấy.' Phạm Bác Văn lão già háo sắc, hám tiền, tham sống sợ chết kia, hắn tưởng rằng 5 năm trước sau tất cả những chuyện đã xảy ra ông ta sẽ biết điều hơn một chút, thật không ngờ còn dám hùa theo hai mẹ con Giang Tịnh Văn tính kế hắn.
'Phạm Trọng Nam, cho dù Tịnh Văn nó bỏ thuốc cháu là không đúng nhưng không phải nó không thành công sao? Con là đàn ông, cho dù có xảy ra chuyện đó thì cũng có tổn thất gì đâu? Giang Viễn Hàng mới là người chủ mưu trong chuyện này, tập đoàn Phạm thị của cháu lâm vào nguy cơ vừa rồi cũng hoàn toàn là do nó với Ngụy Nhất Minh liên kết nhau làm, tại sao cháu không đi truy cứu trách nhiệm của Giang Viễn Hàng chứ? Là nó bảo chúng tôi làm như vậy, hai mẹ con tôi cũng là người bị hại thôi.'
Tạ Lệ Á rống to một cách không cam lòng.
Giang Viễn Hàng sớm đã không còn là người thanh niên non nớt ngây thơ mà họ tưởng nữa rồi, tất cả mọi người đều đánh giá thấp hắn rồi.
Nhưng, dựa vào cái gì mà một mình Giang Viễn Hàng đạo diễn mọi chuyện, hơn nữa sự tình gây ra còn nghiêm trọng như vậy mà người chịu trừng phạt lại chỉ có hai mẹ con họ chứ? Thật không công bình.
'Cái gì gọi là “có tổn thất gì đâu”?' Giọng Phạm Trọng Nam chợt lạnh hơn mấy phần, 'Chỉ dựa vào chuyện cô ta dám lấy đôi tay ghê tởm của mình đυ.ng vào người tôi thì chết một trăm lần còn chưa đủ đền tội.' Càng đừng nhắc đến chuyện cô ta còn dám đem gương mặt phẫu thuật lại, trở thành giống hệt Đóa Đóa của hắn.