Độc Gia Sủng Hôn

Chương 252: Kiếp trước anh là người chôn em (1)

Ngược lại với cơn đau đầu của Lý Triết, Dương Dung Dung không lo lắng chút nào, bại tướng dưới tay cô, còn có thể làm được gì chứ? Binh đến thì tướng ngăn thôi.

'Anh Lý Triết, Dương tiểu thư, hai người về rồi sao? Ngồi xuống đi, cơm dọn lên nhanh lắm.' Tiền Hiểu Nhu không còn bộ dạng điềm đạm đáng thương như lần trước gặp ở Melbourne mà ngược lại, lúc này giọng điệu và tư thái lại giống như mình mới chính là chủ nhà, đang chiêu đãi khách vậy.

'Bữa cơm này cũng may là có Hiểu Nhu giúp đỡ, bằng không một mình mẹ nào có làm kịp.' Bà Lý như cố ý như vô tình nhìn về phía Tiền Hiểu Nhu đang đứng ở cửa bếp nói.

'Mẹ, mẹ ngồi xuống đi, con đi dọn cơm.' Lý Triết thả tay Dung Dung ra, giúp mẹ kéo ghế nồi, sau khi bà ngồi xuống, lại giúp Dung Dung kéo chiếc ghế đối diện, 'Em cũng ngồi đi.'

Thấy con trai phục vụ chu đáo cho cô gái kia như vậy, bà Lý tỏ vẻ bất mãn, 'Dương tiểu thư trước giờ chưa từng làm việc nhà sao?' Trước khi Dương Dung Dung ngồi xuống, bà mím môi nói.

'Mẹ, công việc của Dung Dung rất bận rộn, hơn nữa việc nhà đã có người làm làm rồi.' Lý Triết vội lên tiếng nói đỡ cho cô, haizz, mẹ hắn cố tình làm khó đây mà, thật khổ!

'Tiểu thư nhà giàu quả nhiên là vậy.' Bà Lý bĩu môi.

Nếu như là ngày thường, tính tình của Dương Dung Dung sớm đã bộc phát rồi nhưng hôm nay, cô vì người đàn ông của mình, trong lòng chỉ có một chữ “nhẫn“.

'Bác gái, Lý Triết, mọi người ngồi đi, cháu đi giúp dọn cơm.' Chút chuyện nhỏ này, tin rằng không làm khó được Dương Dung Dung cô.

Lý Triết biết tâm ý của cô, trong lòng cảm động vô cùng. Dung Dung của hắn thực sự trưởng thành rồi! Ít ra sẽ không tùy tiện nổi nóng nữa. Ánh mắt tràn đầy ý cười, hắn âu yếm xoa đầu cô, 'Ừ, cẩn thận một chút, cho em một cơ hội để thể hiện.'

Dương Dung Dung dùng tay làm một ký hiệu “OK” rồi xoay người đi vào bếp.

Còn ông bà Lý ngồi đó nhìn hai người trẻ tuổi thân mật với nhau như vậy thì lại bắt đầu không vui nhưng cũng không nói gì.

Dương Dung Dung đi vào bếp, rất bình thản nhìn Tiền Hiểu Nhu, 'Có gì tôi có thể giúp được hay không?'

Tiền Hiểu Nhu liếc nhìn cô lại nhìn xuống tô canh đang bốc khói nghi ngút, khóe môi nhẹ câu lên, 'Cô giúp tôi mang canh ra ngoài được không?'

'Được.' Dương Dung Dung nhìn tô canh nóng, lại nhìn sang đôi bao tay cách nhiệt gần đó, cầm lấy mang vào tay rồi mới cẩn thận bê tô canh lên, vừa mới xoay người thì Tiền Hiểu Nhu không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt cô, Dương Dung Dung không nhìn thấy nên đυ.ng vào khuỷu tay cô ta một cái, hai tay cô run lên, canh trong tô đã đổ ra ngoài một ít.

Dương Dung Dung còn chưa kịp nói tiếng xin lỗi thì Tiền Hiểu Nhu đã thất thanh kêu lên một tiếng.

Rất nhanh, cả Lý Triết lẫn ông bà Lý đều xông vào, khi nhìn thấy Dương Dung Dung bê tô canh nóng đứng đó còn Tiền Hiểu Nhu thì tay đang che lấy chỗ vừa bị canh nóng đổ vào, nước mắt trào ra, vẻ mặt ủy khuất đứng ở đó..

'Dung Dung, sao vậy?' Lý Triết xông đến đỡ lấy tô canh trên tay Dương Dung Dung, từ trên xuống dưới quan sát một lần, sau khi xác định cô không sao mới yên tâm đôi chút.

'Em không sao, Tiền tiểu thư cô ấy...' Dương Dung Dung nhìn vẻ ủy khuất trên mặt Tiền Hiểu Nhu thì lập tức hiểu ra là cô ta cố tình đẩy mình vào tình huống khó xử này.

Rõ ràng Tiền Hiểu Nhu đã bê một dĩa thức ăn khác bước ra ngoài, sao tự dưng lại không nói không rằng đứng trước mặt cô làm gì? Cố tình để cô đυ.ng vào tay cô ta sao?

Nhưng cả ba mẹ Lý Triết đều có mặt ở đây, Dương Dung Dung chỉ đành cắn răng cố nhịn ý tưởng muốn xông đến chất vấn cô gái kia.

Bà Lý càng nhìn càng bất mãn, 'Triết à, con không thấy Hiểu Nhu bị phỏng rồi sao? Mau đi lấy thuốc trị phỏng đến đây đi.'

Lý Triết đặt tạm tô canh lên bàn bếp, nhìn Dung Dung đang cắn môi cúi thấp đầu đứng kia, thấp giọng, 'Đợi anh một lát.'

Lý Triết rời đi rồi, bà Lý đau lòng bước đến cầm lấy tay Tiền Hiểu Nhu, 'Hiểu Nhu, con ráng chịu một chút, chúng ta ra ngoài đi.'

'Không sao đâu dì Lý.'

'Haizz, quả nhiên là đại tiểu thư, một chút chuyện cũng làm không xong.'

Hai người đi xa rồi, Dương Dung Dung vẫn còn nghe được giọng nói đầy bất mãn của bà Lý.

Gian bếp chỉ còn mình cô trơ trọi đứng đó, nhìn ba người đang vây quanh Tiền Hiểu Nhu, Lý Triết thì đang ngồi đó chăm chú bôi thuốc cho cô ta, còn ba mẹ hắn thì vẻ mặt quan tâm nhìn sang. Tình cảnh này khiến cô cảm thấy ủy khuất vạn phần, vành mắt không khống chế được nóng lên, nhưng Dương Dung Dung bắt mình phải nhịn, nhịn không để cho nước mắt rơi xuống.

***

Thật không dễ dàng, rốt cuộc bữa cơm cũng bắt đầu nhưng bầu không khí trên bàn ăn lần nữa khiến Dương Dung Dung vui không nổi.

Bởi vì tay Tiền Hiểu Nhu bị thương, bà Lý luôn ân cần giúp cô ta gắp thức ăn, nói chuyện với cô ta những vấn đề của riêng họ, còn ông Lý thì vẫn giữ vẻ nghiêm nghị gần như không nói một lời.

Lý Triết rất bất mãn khi thấy ba mẹ mình cố tình lơ là Dung Dung nhưng lại không thể ở trước mặt mọi người cãi nhau, như vậy sẽ càng đẩy Dung Dung rơi vào tình huống khó xử.

Hắn cười gắp từng món ăn trên bàn đến chiếc dĩa nhỏ trước mặt cô, 'Thích ăn món gì thì cứ ăn nhiều một chút, không thích thì để lại cho anh.'

Biết tâm ý của hắn, cảm giác ủy khuất trong lòng cô tan đi từng chút một, chỉ tay vào món tôm trước mặt cười nói, 'Lý tiên sinh, phục vụ không đủ chu đáo nha.'

'Được, anh giúp em bóc vỏ. Có cần tương ớt không' Hắn bóc xong vỏ tôm lại ân cần hỏi tiếp.

'Cần.'

Thấy sự thân thiết giữa hai người, ông Lý ho khan một tiếng, còn bà Lý và Tiền Hiểu Nhu thì đều dừng lại, nhìn về phía hai người.

Cảm giác được mọi người đều đang nhìn mình, Dương Dung Dung ngẩng đầu lên cũng nhìn về phía họ.

Lý Triết mặc kệ ánh mắt tìm tòi của ba mẹ, giúp Dương Dung Dung bóc xong vỏ của những con tôm rồi cởi bao tay loại dùng một lần ra, tiếp tục ăn cơm. Đây xem như sự kháng nghị thầm lặng của hắn dành cho ba mẹ mình.

Bàn cơm trong nhất thời trầm mặc hẳn lại, cuối cùng, ông Lý, người hôm nay chẳng nói mấy câu lên tiếng, 'Dương tiểu thư, ba mẹ cô có đồng ý cho cô kết giao với Lý Triết nhà tôi không?'

Dương Dung Dung dừng đũa, nhìn Lý Triết một cái rồi mới nghiêm cẩn đáp, 'Ba cháu không can thiệp vào hôn nhân của cháu.'

'Dương tiểu thư, kết giao vào kết hôn là hai chuyện khác nhau.' Bà Lý cũng buông đũa, hai mắt nhìn chằm chằm Dương Dung Dung, quyết định ngửa bài với cô, 'Dương tiểu thư, Lý Triết nhà chúng tôi thế nào cũng nhất quyết kết giao với cô, hai chúng tôi cũng không còn cách nào. Nhưng nếu muốn kết hôn, e rằng gian nhà rách của chúng tôi đây không chứa nổi vị thiên kim tiểu thư như cô.'

'Mẹ...' Sắc mặt Lý Triết tối lại, “cạch” một tiếng, đặt mạnh đũa xuống bàn.

Nghe những lời này, Dương Dung Dung cảm thấy mình đã sắp không nhịn nổi nữa rồi, cô cũng không làm sai chuyện gì nhưng cha mẹ hắn từ đầu đến cuối đều dùng thái độ kia đối đãi cô, cho dù có yêu Lý Triết đến đâu, cô cảm thấy sự nhẫn nhịn của mình cũng nên có hạn độ, mà như thế này, là đủ lắm rồi.

Cô vụt đứng dậy, đẩy ghế, nhìn hai ông bà, nói rành mạch từng chữ, 'Thực xin lỗi, cháu cũng trước giờ chưa từng nghĩ sẽ gả vào nhà này.'

Ném lại câu nói đó, cô xoay người định rời đi nhưng Lý Triết đã mau lẹ nắm lấy tay cô giữ lại, 'Dung Dung...'

'Buông em ra.' Dương Dung Dung rất không muốn khách khí với hắn.

'Mẹ, mẹ nói những lời này là có ý gì?' Lý Triết mặt tối sầm nhìn mẹ mình rống lớn.

'A Triết, mẹ là mẹ con, nói một hai câu thì thế nào?' Bà Lý nói rồi nhìn sang Dung Dung, 'Con nghe rồi đó chứ? Người ta căn bản là khinh thường gả cho con, một mình con sốt ruột thì có ích lợi gì?'

'Đừng cãi nhau nữa.' Ông Lý tức giận quát.

'Chuyện nhà của các vị, không liên quan gì đến cháu.' Dương Dung Dung nhẹ nhàng gỡ tay Lý Triết ra, nhìn cũng không nhìn một cái bước thẳng ra ngoài.

Lý Triết đang định đuổi theo cô thì bị ông Lý ngăn lại, 'Lý Triết, nếu như Dương tiểu thư đã không có ý định kết hôn với con, vậy nhân cơ hội ngày chia tay luôn đi.'

'Đúng rồi. Tính tình của đại tiểu thư nhà giàu thật đúng là xấu. Nói mới một hai câu đã trở mặt bỏ đi rồi! Chúng ta có sai đến đâu thì cũng là trưởng bối kia mà.' Bà Lý thêm dầu vào lửa.

'Ba, mẹ, hai người nghe con nói một câu có được không?' Lý Triết cũng đã rất tức giận.

Ông bà Lý thấy vẻ tức giận chưa từng có trước giờ của đứa con trai tính tình vốn nhã nhặn của mình thì đều im lặng.