Độc Gia Sủng Hôn

Chương 146: Lòng tin, là gì vậy? (3)

Lúc căn phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai người, thực ra Giang Tâm Đóa rất muốn lập tức nhào vào lòng hắn, rất muốn ôm lấy hắn nhưng không biết có phải vì lâu quá không gặp hay là vì thái độ khác thường của hắn mà cô không dám tiến đến, chỉ thẫn thờ đứng yên tại chỗ, cố gắng nặn ra một nụ cười...

'Sao tự dưng anh lại đến đây?'

Trên mặt Phạm Trọng Nam vẫn một vẻ lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh như băng, 'Hôm qua em đi đâu?'

Hôm qua?! Hắn vừa đến đã hỏi như vậy là có ý gì?

'Em với Tống đại ca, còn có Chân Chân cùng vào thành phố một chuyến.' Cô trả lời theo sự thực.

'Gặp được ai?' Ánh mắt hắn vẫn nhìn cô chằm chằm, trong giọng nói có thêm một tia chất vấn.

Nghe giọng chất vấn này của hắn, Giang Tâm Đóa do dự một lát rồi vẫn trả lời theo sự thực, 'Anh Nhất Minh. Bọn em chỉ nói chuyện trong quán cà phê một lát thôi.'

Cô vội vàng giải thích, chỉ sợ hắn hiểu lầm.

'Em chắc chắn là chỉ nói chuyện ở quán cà phê thôi sao?' Phạm Trọng Nam cười lạnh một tiếng, mở túi hồ sơ trong tay ra, những tấm ảnh chụp cỡ lớn như lá thu lả tả rơi dưới chân cô.

Giang Tâm Đóa hơi cúi xuống để có thể nhìn rõ những tấm ảnh đang rơi trên sàn, mỗi tấm ảnh đều chụp rõ ràng gương mặt cô và chiếc bụng tròn to không cách nào che dấu được...

Nhưng, sao lại thế chứ?

Sao cô lại xuất hiện ở thang máy, ở cửa phòng khách sạn, còn có, khiến cô không thể tin được là, những tấm ảnh chụp cô và Ngụy Nhất Minh âu yếm ôm nhau như một đôi tình nhân rốt cuộc là ở đâu mà có?

Đờ đẫn ngẩng đầu lên, cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đã từng tràn đầy nhu tình nhưng lúc này lại đầy vẻ châm chọc của hắn, đau lòng đến sắp không thở nổi, cuống cuồng lên tiếng bằng giọng khàn khàn, 'Em không có, em không có, em không có...'

Cô tưởng mình sẽ không khóc nhưng vừa mới lên tiếng thì nước mắt đã như một chuỗi trân châu bị đứt, rào rạt rơi xuống, 'Em vẫn luôn đi cùng Chân Chân, anh có thể hỏi Chân Chân, hỏi Tống đại ca...'

Nước mắt cô rơi trên những bức ảnh không chịu nổi kia, nước mắt khiến lòng hắn đau nhói.

'Vậy em nói cho anh nghe, người trong đó là ai?' Trên đời này thực sự có chuyện trùng hợp như vậy sao? Cho dù ảnh có thể chỉnh sửa lại nhưng chỉ cần là một chuyên viên về ảnh chụp là có thể xác định được. Nhưng, ảnh có thể làm giả, còn phim thì sao? Hắn lấy trong áo vest ra một chiếc USB nhỏ đưa đến trước mặt cô, 'Nếu như em thấy anh trách lầm em, đợi em xem xong cái này rồi hẵng nói chuyện với anh.'

Nói rồi không đợi cô trả lời hắn đã buông tay, chiếc USB nhỏ xíu từ tay hắn rơi thẳng xuống đất, 'Nếu như em thật sự muốn quay lại với hắn, anh hoàn thành tâm nguyện cho em.'

Ném lại câu nói đó xong, hắn hoàn toàn không cho cô cơ hội giải thích, xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng hắn rời đi một cách quyết tuyệt như vậy, Giang Tâm Đóa bất chấp chiếc bụng to nặng nề vội đuổi theo sau, 'Phạm Trọng Nam, anh đứng lại cho em.'

Hắn đứng lại nhưng không quay đầu, dường như đang chờ nghe cô nói.

'Tại sao chứ? Tại sao anh ngay cả xác minh cũng không làm, chỉ dựa vào những bức ảnh này thì định tội cho em chứ? Em không đáng để anh tin tưởng đến thế sao?'

Cô không cam lòng bởi vì tội danh này quả thực quá không rõ.

Tại sao cô phải mang cái tội này chứ?

'Bởi vì em đã từng làm chuyện khiến anh không tin tưởng. Giang Tâm Đóa, anh không thể tha thứ một người vợ không chuyên nhất.'

Hắn không quay đầu lại dù một lần, ném lại câu đó xong liền lạnh lùng sải bước rời đi.

Người vợ không chuyên nhất?!

Đây là nỗi “ngạc nhiên mừng rỡ” mà hắn dành cho cô sau bao ngày xa cách mới gặp lại sao?

Giang Tâm Đóa sững sờ đứng nguyên tại chỗ, sức lực toàn thân như bị người ta rút cạn đi hết.

Thì ra, hắn chưa bao giờ thực sự tin tưởng cô!

Thì ra, hắn vẫn luôn canh cánh bên lòng những đồn đãi về cô và anh Nhất Minh, nhưng rõ ràng hắn biết cô với anh Nhất Minh không xảy ra gì hết kia mà, lúc cô về làm vợ hắn, không phải vẫn một thân trong sạch hay sao?

Nhưng hiện giờ hắn lại ngay ở thời khắc nhạy cảm này nhắc lại chuyện đó?

Bánh xe vận mệnh quay một vòng rồi lại quay về điểm xuất phát sao?

'Anh biết rất rõ là em với anh ấy không có quan hệ gì...' Cô với anh Nhất Minh không có gì, ở trước mặt hắn, đương nhiên là muốn giải thích rõ ràng.

'Cái mà em nói là “không có quan hệ” kia...' Hắn cười lạnh một tiếng, '...là chỉ về mặt tinh thần hay thể xác?'

Lời nói có thể làm người ta tổn thương đến mức nào, giờ Giang Tâm Đóa coi như đã hiểu, nhưng hôm nay người làm cô tổn thương lại là hắn, điều này càng khiến cô khổ sở bội phần.

Cô đã không còn lời gì để giải thích, chỉ sững sờ nhìn theo bóng lưng của hắn...

'Giang Tâm Đóa, bất kể là nɠɵạı ŧìиɧ thực sự hay nɠɵạı ŧìиɧ trong tư tưởng, anh đều không thể chấp nhận.'

Nói rồi hắn cất bước rời đi, lần này, là đi thực sự.

'Đóa Đóa...' Phạm Uyển Viện và Tống Cẩn Hành từ trên lầu bước xuống, khi bà nhìn thấy những tấm ảnh chụp rơi lả tả trên đất, trong căn phòng rộng thênh thang giờ chỉ còn mỗi Giang Tâm Đóa thì lòng thầm kêu không hay.

'Frank đâu?' Tống Cẩn Hành chau mày nhìn những bức ảnh.

Giang Tâm Đóa vẫn đứng yên như phỗng, lúc này mưa bắt đầu rơi ào ạt, lẫn trong tiếng mưa là tiếng xe đang nổ máy...

'Anh đi giải thích với hắn.' Tống Cẩn Hành nói rồi nhanh chóng vọt đi.

'Thu dọn phòng cho sạch sẽ, những bức ảnh này đều đốt hết cho tôi.' Phạm Uyển Viện dặn dò quản gia.

Nãy giờ vẫn một mực im lặng, Giang Tâm Đóa lúc này mới xoay người, ánh mắt thẫn thờ, 'Không cần đâu. Đưa lại cho tôi.'

Cô còn phải xem rốt cuộc trong USB kia là cái gì lại khiến cho hắn không tiếc lời tổn thương cô đến thế.

***

Cơn mưa quá lớn, mờ mịt cả trời đất khiến chiếc xe vốn đang định lái thật nhanh không thể không dừng lại bên đường, trong màn mưa mông lung chỉ còn thấy hai chiếc đèn cảnh báo màu đỏ sau xe đang chớp sáng không ngừng.

Xe vừa dừng lại thì chiếc xe đi theo phía sau cũng dừng lại sau đó, bất chấp màn mưa rào rạt, Tống Cẩn Hành xuống xe chạy đến gõ cửa kiếng của chiếc xe phía trước, ra hiệu cho tài xế mở cửa.

Chính ngay lúc hắn mất hết kiên nhẫn định dùng sức phá cửa thì cửa xe chợt mở ra.

'Cậu nổi cơn điên gì vậy?' Đã bị mưa xối ướt, Tống Cẩn Hành vừa lau đi nước mưa trên mặt vừa rống giận, 'Vô duyên vô cớ chạy đến đây, cầm mấy tấm ảnh vớ vẩn đó đến chất vấn cô ấy là sao?'

'Ai bảo cậu dẫn cô ấy ra ngoài?' Sắc mặt Phạm Trọng Nam tối sầm, đôi tay đang đặt nơi vô lăng nắm thành nắm đấm chặt đến nỗi gân xanh nổi lên giống như mạch máu hắn sắp nổ tung vậy.

'Này, tôi chỉ đưa cô ấy ra ngoài cho khuây khỏa thôi nhưng toàn bộ hành trình đều được bảo vệ kỹ càng. Cô gái trong ảnh chụp tuyệt đối không phải là Đóa Đóa.' Tống Cẩn Hành dám lấy tính mạng mình ra đảm bảo.

Dưới tầm mắt của đám người của cục an ninh kia, cho dù hắn rời đi hai mươi phút thì cô cũng không có khả năng lén lút rời đi gặp người đàn ông kia được. Hơn nữa lúc hắn quay lại cũng gặp được cô và người đàn ông trong bức ảnh đang ngồi ở quán cà phê nói chuyện, không thể nào có cơ hội gặp riêng được.

Sau đó họ lập tức trở về, suốt trên đường về hắn với Chân Chân đều ở bên cạnh cô, chẳng lẽ Giang Tâm Đóa lại biết thuật phân thân hay sao?

'Bảo vệ kỹ càng?' Phạm Trọng Nam cười lạnh, 'Cho dù có một đội ngũ tinh anh đi theo bảo vệ tôi cũng không cho phép cậu dẫn cô ấy ra ngoài.'

Lời vừa dứt, bàn tay đang nắm thành nắm đấm của Phạm Trọng Nam đã đánh mạnh lên vô lăng như trút giận làm dậy lên một tràng tiếng còi xe vang dội khiến Tống Cẩn Hành thoáng sững người.

Hừm, chẳng lẽ tên này gần đây công việc không thuận lợi, nên tính tình cũng trở nên táo bạo, nóng nảy như vậy?

'Chuyện đó tôi sẽ điều tra lại, nhưng về phần bà xã cậu, cậu có muốn trở về...' Lời của hắn còn chưa nói xong thì Phạm Trọng Nam đã ngăn lại, 'Cậu xuống xe đi, tôi còn chuyện phải làm.'

Cái gì? Hắn tự dưng chạy tới nổi nóng một trận, ngay cả một câu giải thích cũng không có cứ vậy mà đi sao?

'Xuống xe!' Phạm Trọng Nam lạnh lùng nói.

Chết tiệt! Nếu như họ không phải bạn bè lâu năm, Tống Cẩn Hành không biết liệu hắn có lấy súng ra cho tên kia một phát hay không nữa.

Hừ, tức giận cho đã đi, đến lúc mất vợ rồi cũng không liên quan đến hắn.

Tống Cẩn Hành xuống xe, trước khi sập cửa lại còn kịp nghe tên kia nghiến răng nghiến lợi ra lệnh, 'Không cho phép dẫn cô ấy ra ngoài căn biệt thự này một bước nào nữa!'

***

Giang Tâm Đóa đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra bầu trời sau cơn mưa, rất sạch sẽ, rất quang đãng nhưng thế giới của cô thì dường như vẫn đang mưa mãi không ngừng.

Đoạn phim vừa nãy mà hắn nói, cô đã xem rồi.

Người trong đoạn phim đó rõ ràng chính là cô! Cho dù kỹ xảo điện ảnh có thần kỳ đến đâu cũng không có cách nào làm ra một “Giang Tâm Đóa” chân thực như vậy!

Nhưng cô có thể thề, mình không có bất cứ chị em song sinh nào! Vậy “Giang Tâm Đóa” trong đoạn phim kia là ai chứ?

Vì sao lại nói với anh Nhất Minh những lời khiến người ta hiểu lầm như thế chứ?

Nhưng Phạm Trọng Nam dựa vào cái gì chỉ bằng một đoạn phim kia thì đã định tội cho cô?

'Con à, làm sao đây?' Hai tay cô nâng bụng, sự không tin tưởng của hắn khiến lòng cô hoang mang cùng cực, không biết tiếp theo nên làm thế nào.

Vừa nãy Tống đại ca có đuổi theo ra ngoài, chắc là có giải thích với hắn rồi chứ? Nhưng sao hắn còn không quay lại, không chịu nghe cô nói?

Vậy, thật sự là không tin cô sao?

Cho dù bị câu gán tội “người vợ không chuyên nhất” của hắn đả kích khiến cô đau đớn, cho dù sự không tín nhiệm của hắn khiến lòng cô thành tro tàn, đến cuối cùng, cô vẫn ngây ngô nghĩ rằng hắn sẽ trở lại, hắn tin tưởng cô, sẽ không thực sự bỏ mặc cô một mình ở đây.

Nếu như anh Nhất Minh đứng ra giải thích, liệu Phạm Trọng Nam có tin không?