Bỗng dưng, một hồi chuông điện thoại du dương phá vỡ bầu không khí ngột ngạt trong thang máy, là điện thoại của Lý Triết.
Hắn thu hồi ánh mắt đang nhìn vào tường, lất điện thoại ra nhìn cái tên trên đó rồi ấn phím đón nghe, 'Tiểu Nhu...'
Nãy giờ vẫn nghịch điện thoại, lúc nghe cách xưng hô của hắn dành cho đối phương, ngón tay thon dài đang trượt trên màn hình của Dương Dung Dung chợt khựng lại. Tiểu Nhu? Là tên một cô gái sao? Hừm, gọi tên người ta bằng giọng dịu dàng làm sao!
'Anh Lý Triết, em đến dưới đại sảnh công ty rồi, anh đang ở đâu?' Trong không gian im lặng như tờ, giọng nói vừa ngọt vừa nhu mì của một cô gái tuy nhỏ nhưng vẫn từ trong điện thoại truyền đến tai Dung Dung khiến toàn thân cô đều nổi da gà. Trời ạ, lại một cô gái chuyên làm nũng với đàn ông hệt như Ngụy Vũ Hà nữa rồi!
Chẳng lẽ đàn ông đều thích con gái như vậy sao? Dương Dung Dung cố tình phớt lờ cảm giác khó chịu chợt dâng lên trong lòng, khóe môi câu lên một nụ cười châm chọc.
'Đợi anh năm phút.' Lý Triết trả lời ngắn gọn rồi ngắt điện thoại, vừa ngẩng đầu lên thì cũng vừa kịp nhìn thấy nụ cười đó của Dương Dung Dung, đang định mở miệng nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói một lời.
Giữa hai người trước đây gặp nhau luôn là đối đầu, châm chọc, còn không thì xa cách hơn cả người xa lạ, lại trải qua mối quan hệ phức tạp khó nói nên lời kia, những thay đổi trong lòng hắn chắc chỉ có mình hắn hiểu, cho nên, cuối cùng Lý Triết không nói gì cả.
Khi thang máy đến nơi, lần này, ngay cả một câu “Tạm biệt” khách sáo Dương Dung Dung cũng chẳng buồn nói, thẳng tắp bước ra ngoài, không hề có một chút do dự nào.
'Gian cuối cùng bên trái là văn phòng tổng tài.' Nhìn theo bóng lưng quật cường của cô, Lý Triết vẫn không nhịn được lên tiếng.
Người không thích hợp vĩnh viễn cũng không thích hợp. Nếu như thái độ muốn vạch rõ giới tuyến của cô đã rõ ràng như vậy, hắn cũng không cần lại hết lần này đến lần khác tự tìm mất mặt. Lý Triết thu hồi ánh mắt phức tạp, đưa tay ấn nút, cửa thang máy chậm rãi đóng lại...
***
Giờ cơm trưa, người của phòng thư ký đều rời đi, theo lời chỉ dẫn của Lý Triết, Dương Dung Dung rất dễ dàng tìm được văn phòng của Phạm Trọng Nam.
Sự có mặt của cô đích thực đã quấy nhiễu bữa trưa ngọt ngào của hai vợ chồng, nhưng cũng may là đã sắp ăn xong rồi. Phạm Trọng Nam nhìn thấy Dương Dung Dung ung dung bước vào văn phòng của mình, mặt bất giác nhăn lại.
Nhưng cô vợ nhỏ của hắn nói là đã hẹn Dung Dung tới nên dù không vui đến mấy hắn cũng không thể nổi cáu với cô nhưng đối với Dương Dung Dung hắn cũng chẳng khách khí gì, thậm chí ngay cả câu chào hỏi cũng chẳng buồn nói, đứng dậy đi thẳng về phía bàn làm việc.
'Này Phạm Trọng Nam, anh không ăn đồ ngọt có phải không?' Dương Dung Dung không chút khách sáo hỏi khi thấy Giang Tâm Đóa cười cười đẩy phần tráng miệng mà hắn chưa đυ.ng đến đến trước mặt cô, sau đó cầm lấy muỗng múc từng muỗng lớn vừa ăn vừa khen ngợi, 'Vẫn là người sắp làm mẹ có tình thương nhất. Cục cưng à, sau này mẹ nuôi của con nhất định sẽ thương con nhất, ai dám ăn hϊếp con nuôi tức là ăn hϊếp Dương Dung Dung này rồi. Yên tâm, mẹ nuôi của cô là cao thủ Teakwondo, người bình thường không phải là đối thủ của mẹ đâu.'
Nghe Dương Dung Dung trái một câu “mẹ nuôi” phải một câu “mẹ nuôi”, bàn tay đang lật văn kiện của Phạm Trọng Nam chợt khựng lại, ánh mắt sắc bén phóng tới, khi gặp phải ánh mắt mang đầy ý cười của Giang Tâm Đóa, câu nói bảo cô đừng dạy hư con hắn bị nghẹn lại nơi cổ họng.
Thôi vậy, nếu như không phải vì Dương Dung Dung khiến cho người phụ nữ của hắn được vui, Phạm Trọng Nam nghĩ chắc hắn đã mở cửa sổ ném thẳng cô ta xuống dưới rồi.
Ăn cơm trưa xong, Dương Dung Dung chủ động thu dọn hộp cơm sau đó cầm lấy điện thoại chạy đến bên cạnh bàn làm việc của Phạm Trọng Nam, trên môi là nụ cười lấy lòng, 'Hi, Phạm Trọng Nam, hỏi anh mấy vấn đề có được không?'
Tầm mắt Phạm Trọng Nam từ đầu đến cuối vẫn không nhìn cô.
Nhìn những con số đang không ngừng nhảy nhót trên màn hình laptop của Phạm Trọng Nam, lấy hết thành ý nói, 'Mấy ngày nay nên mua loại cổ phiếu nào thì tốt? Hai loại cổ phiếu mà tôi mua hôm trước vẫn cứ bình bình không lên không xuống...'
Phạm Trọng Nam vẫn không thèm để ý đến Dương Dung Dung, ngoắc tay về phía Giang Tâm Đóa, 'Qua đây.'
'Làm gì?' Giang Tâm Đóa đi đến bên cạnh hắn, liếc vào máy tính của hắn, cười toe toét, 'Anh định dạy em chơi cổ phiếu sao?'
'Em có muốn học không?' Phạm Trọng Nam coi Dương Dung Dung như người vô hình, kéo Giang Tâm Đóa ngồi trên đùi mình, 'Anh dạy em.'
Hắn nhìn cô, hai người dựa sát vào nhau quá, dường như nếu hắn nhích tới thêm mấy phân nữa thì sẽ có thể hôn tới đôi má non mềm của cô.
'Em không muốn học, anh thả em ra đi.' Nếu như không phải có Dung Dung ở đây, đương nhiên cô sẽ rất hưởng thụ cảm giác thân mật, khắng khít không thể tả bằng lời này giữa hai người.
Nhìn vẻ thẹn thùng của cô, Phạm Trọng Nam bật cười ra tiếng, 'Yên tâm, em thua anh đền tiền nổi, cứ coi như một trò chơi chơi cho vui là được rồi.'
'Em không thèm lấy tiền thật ra đùa. Anh để em đứng lên đi, Dung Dung còn ở đây mà.' Cô muốn gỡ cánh tay của hắn ra để đứng lên nhưng chỉ bằng chút sức của cô thì làm sao nhúc nhích được chứ?
Tức tối trừng mắt nhìn nụ cười giảo hoạt của hắn nhưng lại chẳng làm gì được.
'Anh thích ôm em, rất thoải mái...'
Giang Tâm Đóa thật muốn tìm một cái lỗ để chui xuống cho xong! Hắn thế nhưng lại ở trước mặt Dung Dung tán tỉnh cô... nhất định cô sẽ bị Dung Dung cười chết!
Lúc này Dương Dung Dung quả thực rất muốn cười, một phần là vì Phạm tiên sinh thực sự quá thương bà xã, một phần là vì...
'Đóa Đóa, Phạm tiên sinh muốn dạy bạn học thì bạn học đi. Để mình nghe ké cũng được mà.' Lòng Dương Dung Dung vui như mở hội.
Nghe bạn tốt nói vậy, cô nàng Giang Tâm Đóa chậm chạp mới hiểu ra, người đàn ông này không muốn bàn luận những chuyện trên thương trường với Dung Dung nhưng nể mặt cô cho nên hắn mới buông công việc bận rộn trên tay xuống mà nói đôi chút.
Đương nhiên, đối tượng hắn muốn dạy không phải là Dung Dung mà là cô, dù rằng cô không chút hứng thú với tài chính và đầu tư, còn có thể nghe hiểu được bao nhiêu thì phải trông cậy vào sự lĩnh ngộ và vận may của bạn tốt của cô.
'Được thôi, vậy em thử xem có thể làm anh phá sản được không.'
Phạm Trọng Nam ôm Giang Tâm Đóa, bắt đầu giảng giải còn Dương Dung Dung sớm đã tỳ người lên bàn chăm chú lắng nghe một cách không còn hình tượng gì.
Giang Tâm Đóa vốn không có chút hứng thú nào với lĩnh vực này, nghe một hồi, mí mắt nặng dần rồi sụp xuống.
Phạm Trọng Nam cảm giác được hô hấp của cô càng lúc càng đều, cúi xuống nhìn mới thấy cô vợ nhỏ của hắn đã ngủ từ bao giờ rồi.
Thế nên, giờ lên lớp đến đây là hết.
Thấy bạn tốt đã ngủ, Dương Dung Dung cũng biết là do việc mang thai ảnh hưởng, đương nhiên cũng không thể hỏi tiếp được, nhưng hôm nay những gì cô thu hoạch được cũng không ít.
Nhấc điện thoại lên, chỉ tay vào những ký hiệu cổ phiếu trên đó, dùng ánh mắt hỏi hắn, thấy mặt hắn vẫn không chút biểu cảm chỉ gật đầu, cô lập tức xoay người rời đi.
Dương Dung Dung đi rồi, Phạm Trọng Nam nhẹ nhàng ôm lấy cô gái đang ngủ say sưa kia vào phòng nghỉ, giúp cô đắp chăn xong mới phát hiện điện thoại tư nhân của mình để trên bàn làm việc đang reo lên không ngừng.
Sợ ảnh hưởng đến cô, hắn nhanh nhẹn đi đến cầm lên xem, thấy người gọi là Lạc Tư thì lập tức đón nghe, 'Chuyện gì?'
'Frank, ba mẹ em bị tai nạn giao thông rồi.' Bên kia truyền đến giọng nói đầy lo lắng của Lạc Tư.
***
Lúc Phạm Trọng Nam đến bệnh viện, Lạc Khải đã được đưa vào phòng phẫu thuật.
Phạm Uyển Viện và Lạc Tư thấy hắn vào thì vốn đang ngồi ở ghế chờ vội vàng đứng dậy.
'Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?' Ánh mắt Phạm Trọng Nam nhìn về phía Phạm Uyển Viện, người chỉ bị thương nhẹ nhưng mặt vẫn không còn chút máu kia.
'Trên đường ra sân bay thì bị xe chạy phía ngược lại tông phải.'
Dưới tình huống bình thường, làm sao có thể đυ.ng vào xe ở hướng ngược lại được chứ? Trừ phi là có người cố ý! Phạm Trọng Nam trầm ngâm, ai có thù với Lạc Khải và Phạm Uyển Viện đến mức phải ra tay độc ác như vậy chứ?
'Xe đang chạy ở hướng ngược lại đột nhiên đổi hướng, băng qua con lươn rồi đâm vào xe chúng tôi.' Phạm Uyển Viện bình tĩnh nói. Nếu như không nhờ Lạc Khải phản ứng nhanh đánh tay lái sang hướng khác tránh đi, phỏng chừng giờ bà không chỉ là bị thương nhẹ như thế này, nhưng đổi lại, Lạc Khải bị thương không nhẹ bởi vì phía bên ghế lái trực tiếp bị đầu xe bên kia đâm vào.
'Người gây tại nạn thế nào rồi?'
'Cũng đang được phẫu thuật.'
'Là Irina.' Lạc Tư bực dọc chen vào.
Irina? Sau khi những tin đồn kia bị dập tắt, không phải cô ta về Anh rồi sao? Phạm Trọng Nam chau mày.
'Tôi cũng không biết chuyện là thế nào nữa.' Phạm Uyển Viện khoảng thời gian này đã hoàn toàn tin tưởng cái thai trong bụng Irina không phải là của Lạc Khải, ông không phải là người dám làm không dám nhận.
Bà cũng cho rằng, những chuyện thị phi mà cô ta gây ra đã qua hết rồi, không ngờ trước khi Lạc Khải lên đường đi Mỹ, cô ta lại dùng thủ đoạn tiêu cực như vậy để trả đũa.
Đang nói chuyện thì hai người cảnh sát điều tra bước đến.
'Phạm Uyển Viện tiểu thư?' Người cảnh sát đi đầu tiến đến trước mặt Phạm Uyển Viện.
'Tôi đây.' Phạm Uyển Viện cao ngạo trả lời.
'Là một trong hai đương sự trong tai nạn xe cộ này, phiền cô theo chúng tôi về sở cảnh sát cho lời khai.'
'Ba tôi còn đang trong phòng phẫu thuật, các người không thể đợi một lát sao?' Lạc Tư bước lên chắn trước mặt mẹ mình.
'Thực xin lỗi, đây chỉ là xét hỏi theo lệ thường thôi, sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của bà ấy.'
'Nếu như chỉ là hỏi theo lệ thường thì cần gì phải đến sở cảnh sát?' Lạc Tư vẫn không cam lòng yếu thế.
'Lạc Tư.' Nãy giờ vẫn đứng bên cạnh không lên tiếng, lúc này Phạm Trọng Nam ngắt lời hắn, 'Tôi đi với mẹ cậu đến sở cảnh sát một chuyến, cậu ở đây đợi đi.'
Nghe Phạm Trọng Nam nói như vậy rồi, Lạc Tư mới tránh sang một bên không nói gì nữa còn Phạm Uyển Viện, sau khi trao đổi ánh mắt với Phạm Trọng Nam thì cũng không nói gì, theo hai người cảnh sát rời đi.