Chương 11: Câu chuyện thứ mười một: Cây xấu hổ
Bởi Giả Tấn Xấu hổ là một loài cây thật đặc biệt, ban ngày, những chiếc lá tách nhau xòe ra, đêm xuống chúng lại từ từ khép lại, như thể đang ôm nhau ngủ cho đến khi trời sáng.
Cô thấy tình yêu của mình và anh cũng giống như loài cây xấu hổ đó. Anh không đẹp trai, cũng không phải típ người dịu dàng, tình cảm, nhưng anh là người giỏi giang, tháo vát. Ở anh toát lên sức hấp dẫn đặc biệt của đàn ông, người đàn ông cương nghị, quyết đoán.
Cô cũng không phải là người con gái đẹp nhưng cô có khuôn mặt bầu bĩnh rất đáng yêu. Cô và anh quen nhau khi cô đến thực tập tại một công ty xây dựng, anh là người giám sát công trình và quản lý các sinh viên thực tập như cô.
Anh rất nghiêm khắc, kể cả với nữ sinh thực tập. Nhưng cô lại rất thích anh, rất ngưỡng mộ sự giỏi giang của anh. Vì thế cô luôn cố gắng hoàn thành mọi nhiệm vụ được giao và tìm mọi cách để tiếp cận anh.
Nhưng anh là người lạnh lùng và nguyên tắc. Anh chỉ coi sự gần gũi của cô là để đạt được một mục đích nào đó. Cho nên kể cả khi cô mang quần áo của mình đi giặt, anh cũng không quan tâm, để ý đến.
Trong một lần công ty tổ chức dạ tiệc, cô uống rất nhiều rượu. Hai má ửng đỏ, cô cầm một ly rượu đến trước mặt anh và nói: “Em yêu anh!” Anh bật cười, nói: “Em say rồi. Có cần tôi đưa em về không?” Cô vẫn nhìn anh, nói một cách mạch lạc: “Làm bạn trai của em nhé!”
Lời nói của cô khiến những người đứng xung quanh không khỏi hiếu kỳ quay lại nhìn anh và cô. Trong công ty này ai cũng biết anh là một người khô khan và lạnh lùng. Ngoài công việc, anh không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
Mặc sự chú ý của mọi người, cô giơ ly rượu lên trước mặt anh, tiếp tục nói: “Em rất thích anh! Nếu anh uống hết ly rượu này có nghĩa là anh đã đồng ý làm bạn trai của em!”
Mọi người xung quanh đều ồ lên, vỗ tay hò reo, cổ vũ cho cô. Anh chỉ liếc mắt nhìn cô trong giây lát rồi không nghĩ ngợi, cầm ly rượu uống cạn, vẻ mặt anh vẫn bình thản vô cùng.
Cô nói anh đưa cô đi dạo, anh nói cô hãy tự đi một mình. Cô bảo anh đưa cô lên núi ngắm trăng, anh nói anh rất bận. Cô hờn dỗi nói chẳng lẽ cô không phải là bạn gái của anh. Anh vẫn lạnh lùng bảo có ai quy định đã là bạn gái thì nhất định phải đưa đi chơi. Cô hỏi anh đã từng thực sự yêu cô chưa. Anh bình thản trả lời cô là bạn gái của anh thì lẽ đương nhiên là anh yêu cô.
Cứ thế, cho dù cô có cố gắng thế nào, anh vẫn luôn giữ một vẻ lạnh lùng, xa cách với cô. Hành động thân mật duy nhất anh dành cho cô là hôn lên trán cô, và việc đó cũng chỉ xảy ra đúng một lần.
Nhưng cô vẫn tin anh. Cô tin rằng khi người đàn ông đã thề nguyền với ai thì họ sẽ tốt với người con gái đó cả đời. Chỉ là đàn ông không biết phải thể hiện tình yêu của mình thế nào.
Cô nói thực ra cô rất hiểu tình cảm của anh. Vì hiểu anh nên dù anh có đối xử với cô thế nào, cô cũng không để tâm. Và vẫn như bao cô gái đang yêu khác, cô hết lòng yêu anh, chăm sóc, quan tâm đến anh từ miếng ăn, giấc ngủ.
Một ngày, cô nghe bạn bè anh nói vì công việc ở đây vừa mệt vừa không có tương lai nên anh muốn ra ngoài thử sức. Điều này anh cũng không hề nói với cô.
Rồi một ngày, không một lời từ biệt, anh đột ngột bỏ đi. Cô không giận anh, cô nghĩ rằng vì anh không muốn cô lo lắng nên mới lặng lẽ đi như vậy. Anh là một người đàn ông đích thực và bản lĩnh. Cô vẫn làm việc và chờ đợi tin tức của anh. Một ngày, hai ngày… Một tháng, hai tháng… Cô nói dù là bao lâu đi chăng nữa, cô nhất định vẫn sẽ chờ anh.
Cuối cùng, đến một ngày cô nhận được điện thoại của anh. Anh nói anh đã trở về Trùng Khánh và đang ở bến xe. Cô vui mừng bảo anh hãy mau về nhà. Anh nói anh không về được, vì giờ đây anh đã trắng tay, đến tiền đi xe về nhà cũng không có. Anh còn nói người đầu tiên anh nghĩ đến là cô.
Cô bật khóc. Đối với người con trai, vào lúc khó khăn, túng quẫn nhất, họ nhớ đến người con gái đã từng bị họ lạnh nhạt, bỏ rơi, đó là sự bi ai của người đàn ông. Còn đối với người con gái, có thể khiến một người con trai trong lúc khó khăn nhất nhớ đến mình – người mà trước đây anh ta không hề quan tâm đến thì đó là sự hạnh phúc của người phụ nữ.
Cô nói trong giây phút ấy, cô là người hạnh phúc nhất. Và sau đó cô không do dự bắt xe hơn hai tiếng đồng hồ đến bến xe trên thành phố tìm anh. Rồi cô nhìn thấy anh đang ngồi đơn độc trên chiếc ghế băng trong phòng chờ. Anh chỉ mặc một chiếc áo mỏng, cô thấy người anh đang run lên.
Cô khẽ gọi anh: “Về nhà thôi anh!” Nói rồi, cô dang tay đón anh, anh giơ tay nắm chặt lấy bàn tay của cô, hai bàn tay anh rất lạnh, đột nhiên anh nói: “Hãy lấy anh đi!” Cô sững lại, nhìn anh như không tin vào điều mình vừa nghe.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô cháy bỏng. “Hãy lấy anh đi! Ngày hôm nay em đã nguyện đến đây tìm anh, anh cũng sẽ nguyện cả cuộc đời này không bao giờ rời xa em!”
Rồi cô được lấy anh như ước nguyện. Trong đêm tân hôn, cô hạnh phúc nép mình vào ngực anh, bẽn lẽn hỏi: “Anh có yêu em không?” Anh dịu dàng ôm chặt cô trong vòng tay. “Yêu!” Cô lại hỏi: “Tại sao anh lại yêu em?” Anh nhìn cô, nói: “Bởi vì em là người duy nhất vẫn nhớ đến anh khi anh gặp hoạn nạn.”
Nói rồi anh đặt lên môi cô một nụ hôn cháy bỏng. Hai mắt cô hoe đỏ. Cô đang thấy mình là người hạnh phúc nhất. Cô và anh giống như những chiếc lá cây xấu hổ kia đang dần khép lại gần nhau, mãi mãi không xa rời…
Hà Phương
(Dịch từ Câu chuyện Hội – TQ)