Nghịch Lân

Chương 30

Chương 29: Trò chuyện
Sáng sớm, khi mặt trời vừa mới ló lên sau đường chân trời, Lý Mục Dương đã đứng trước cửa sổ tập thể dục, sau đó còn đi đi lại lại bài " Phá Thể Thuật". Lý Mục Dương phát hiện chỉ có thân thể có sức khỏe thì mới có thành tích học tập tốt, giống như trước kia cả ngày hắn trừ ngủ ra thì không làm được việc gì ra hồn cả.

Thời kỳ thượng cổ có một vĩ nhân cũng đã nói như vậy: "Thân thể là tiền vốn làm cách mạng".

Cho đến tận khi toàn thân chảy đầy mồ hôi thì hắn mới đi vào phòng tắm tắm rửa một cái, thay đổi quần áo mà mẹ của mình đã chuẩn bị.

Tự nhìn bản thân mình ở trong gương, phát hiện ra mình càng trắng hơn trước, trước kia thì đen như mực, bây giờ còn tản mát ra ánh sáng màu đồng cổ.

"Đây không phải là Cổ Thiên Lạc sao?". Lý Mục Dương tự sướиɠ.

Hắn mở trừng hai mắt, nhếch môi nở nụ cười.

Rất nhanh nụ cười đã biến mất, hắn tự khinh bỉ mắng: "Không biết xấu hổ".

Thời gian còn sớm, Lý Mục Dương cũng không mở sách vở ra học như mọi ngày.

Hắn kiểm tra hộp bút, xem thử có cây bút nào bị bể bi hay xịt mực không. Lại lấy những giấy tờ có liên quan đến việc thi cử mà cha hắn vừa mới lấy từ trường học về ra, xem thử trong đó có cái gì thiếu sót hay không. Tuy rằng hôm qua mẹ hắn đã giúp hắn kiểm tra vài lần rồi.

Sau khi đem mọi thứ cất đi xong, hắn liền ngồi vào bàn học ngắm nhìn những bồn hoa ở trước nhà, nhìn lên bầu trời chỉ thấy mây đen quay cuồng, mây trắng che trời.

Nếu như là trước kia, Lý Mục Dương hoàn toàn không cần lo lắng điều này .

Thi hay không thi thì có liên quan gì với hắn?

Ngày ngày cứ ăn được ngủ được sướиɠ như tiên, cầm hai cái bánh bao lên ăn, đi một vòng rồi ngủ, cuộc sống cứ như vậy mà tiếp tục.

Người khác nộp bài kiểm tra thì mình cũng nộp bài kiểm tra, người khác về nhà mình cũng về nhà.

Không có hi vọng, cho nên cũng sẽ không có bất kỳ chờ mong nào.

Lúc này mới hơn một tháng, hắn cũng đã chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp này. Hắn sắp sửa cùng những nam thanh nữ tú từng học nhiều năm đèn sách kia cùng nhau ra trận, đi tranh đoạt chức vị.

Nhớ lại chuyện cũ, Lý Mục Dương càng không thể tin được bản thân mình bây giờ.

Khi tiếng gà gáy chó sủa vang lên, trong viện mới bắt đầu náo nhiệt lên.

Mẫu thân rời giường rửa mặt, phụ thân rời giường luyện công. Lý Tư Niệm cũng ngồi ở trước cửa sổ đọc thi từ cổ.

"Lý Mục Dương". Lý Tư Niệm đứng ở phòng mình hô.

"Tư Niệm, đừng gọi anh con, để nó ngủ một lát". Mẫu thân La Kỳ thấp giọng nói.

"Mẹ, con đã dậy". Lý Mục Dương thò đầu ra cửa, cười nói: "Đã dậy từ sớm rồi".

"Mẹ, con biết ngay là anh đã dậy rồi, hôm nay là ngày thi, anh ấy không nỡ ngủ". Vẻ mặt Lý Tư Niệm tỏ ra đắc ý, nói: "Lý Mục Dương, anh đã chuẩn bị xong chưa?".

"Chuẩn bị xong rồi". Lý Mục Dương cười nói: "Kế tiếp chính là mặc cho số phận".

"Hì hì, anh nhất định có thể thi tốt".

"Vì sao?".

"Bởi vì đêm qua trước khi ngủ em đã cầu nguyện". Bộ dạng Lý Tư Niệm tỏ ra đương nhiên: "Em cầu nguyện rất linh, em nói anh đứng lên thì anh liền đứng lên. Em nói cho anh trở nên thông minh thì anh liền trở nên thông minh. Em nói anh lớn lên không được dễ nhìn hơn em thì anh liền giống như một cục than đen".

"..."

Lý Mục Dương thường xuyên hoài nghi đứa em này có phải là em ruột của mình hay không, nếu không thì tại sao lại luôn dìm hàng mình mãi như thế?

"Nè, anh...". Đột nhiên Lý Tư Niệm hô lên.

"Sao thế?". Lý Mục Dương kỳ quái hỏi.

"Anh, sao anh lại trở nên trắng thế?". Lý Tư Niệm thấy hàng lông mi dài của Lý Mục Dương, ngũ quan thâm thúy, hình dáng rõ ràng, làn da tinh tế như sứ men xanh, Lý Mục Dương đứng thẳng thẳng, nụ cười luôn ôn hòa mà tự tin.

Hắn không hề khϊếp đảm, không hề đáng khinh, thoạt nhìn cũng không giống như một người gầy hễ có cơn gió nào thổi qua là bay theo cơn gió đó vậy.

Thân thể hắn tản mát ra một tầng ánh sáng nhu hòa, giống tiên như là trích tiên đi ra từ trong vạn đạo hào quang. (*vị tiên phạm tội bị đày xuống trần)

"..."

"Thật sự là da đã trắng lên nhiều rồi". Lý Tư Niệm cao hứng hoa chân múa tay vui sướиɠ, nói: "Không tin anh bảo cha mẹ nhìn xem thử, mà nè không phải là anh đã thoa trộm phấn của em đó chứ?".

"..."

La Kỳ làm điểm tâm, vì theo như câu ngạn ngữ cổ xưa kia, để con của mình có được thành tích tốt thì nên đặc biệt chuẩn bị hai quả trứng gà cùng một cái bánh quẩy.

Lý Tư Niệm nhìn hai quả trứng gà cùng cái bánh quẩy trong chén Lý Mục Dương, ánh mắt giảo hoạt nhìn vào La Kỳ, nói: "Mẹ, mẹ chuẩn bị cho anh hai hai quả trứng gà cùng với một cái bánh quẩy là hy vọng anh sẽ được 100 điểm trong kỳ thi này sao?".

"Đúng vậy". La Kỳ cười gật đầu.

"Con cũng có phần này".

"Nhưng mà hôm nay anh thi 3 môn mà". Bộ dạng Lý Tư Niệm khó xử, nói: "Chẳng lẽ mẹ hy vọng anh thi 3 môn cộng lại được 100 điểm sao? Cho nên mẹ phải chuẩn bị cho anh sáu quả trứng gà cùng ba cái bánh quẩy, có như vậy mỗi môn anh mới thi được 100 điểm.

"Hả? Cần nhiều như vậy sao?". La Kỳ có chút hơi khó xử, nói: "Vậy để mẹ đi chuẩn bị thêm".

Lý Mục Dương vội nuốt thức ăn trong miệng xuống, nắm lấy cánh tay của mẹ mình, nói: "Mẹ, mẹ đừng nghe nó nói bậy, nếu mẹ mà làm vậy thì con cũng không cần đi thi rồi, trực tiếp ăn bể bụng rồi ở nhà luôn".

La Kỳ cốc vào đầu Lý Tư Niệm, tức giận nói: "Con nhỏ này, chỉ biết khi dễ anh của con".

"Chỉ đùa một chút thôi". Lý Tư Niệm thè lưỡi với Lý Mục Dương, nói: "Làm cho không khí thêm sinh động, để anh khỏi phải khẩn trương ấy mà".

"Em mà nói thì anh mới khẩn trương".

Vất vả lắm Lý Mục Dương mới nuốt hết quả trứng trong miệng, tức giận nói: "Em đừng có nói, mỗi lần nói là muốn đem người sống hù chết".

"Quỷ hẹp hòi". Lý Tư Niệm nói thầm.

Ăn sáng xong , Lý Mục Dương chào cha mẹ rồi mang theo túi sách đi tới trường thi.

Lý Nham muốn đưa Lý Mục Dương đi nhưng bị hắn từ chối, lúc trước hắn cũng đã từng đi đến trường ấy rồi, không cần phải để người lớn đưa đi.

Lý Mục Dương cảm giác tinh thần cả người sảng khoái, cước bộ nhẹ nhàng, không có chút khẩn trương nào.

Có thể là mình đã chuẩn bị đầy đủ rồi.

Lý Mục Dương tự nhủ như vậy.

Nghĩ thế, hắn cảm thấy mỗi người sợ hãi kỳ thi tốt nghiệp trung học cũng chỉ như vậy thôi.

Hắn mang theo túi sách vừa đi ra tới sân thì một người mặc hắc bào từ trên trời giáng xuống.

"Xem ra ta tới đúng lúc". Nam nhân nở nụ cười âm trầm, ánh mắt nhìn chằm vào Lý Mục Dương nói.

...

Quán trà ven đường.

Phú quý công tử ca Yến Tương Mã ngồi gần cửa sổ ở lầu hai mà uống trà,trà là trà ngon, là Sư Phong Long Tỉnh nổi danh nhất thành Giang Nam. Bên cạnh có một nữ tử thân mặc sườn xám màu xanh vừa hát vừa đàn tỳ bà, giọng hát ngọt ngào làm cả người Yến Tương Mã phê như con tê tê.

Hắn thích giai điệu như vậy, đây chính là môn học vấn mà một công tử ăn chơi trác táng phải có.

Những tên cả ngày mang bè mang lũ ra đường chọc gái làm gà bay chó chạy chỉ có thể coi là lưu manh, tuy rằng hắn cũng rất muốn làm một tên lưu manh thúi như vậy nhưng mà lại sợ cha của mình đánh gãy chân, nếu không bị cha đánh thì cũng bị mẹ đánh thôi.

"Thiếu gia, chúng ta đã hỏi thăm rõ ràng, đây là con đường mà Lý Mục Dương sẽ đi qua, chỗ ngồi của thiếu gia có thể nhìn thấy hắn khi hắn vừa xuất hiện". Một người đàn ông trung niên mặc đồ đen khom lưng đứng ở bên cạnh, vẻ mặt a dua nịnh hót.

"Thiếu gia sở dĩ là thiếu gia, còn sống chính là vì hưởng thụ. Trong mắt ta có mỹ nhân, trong lỗ tai có hảo khúc, trong tay có mỹ thực trà thơm, ngươi tên cẩu vật này lại bảo ta liếc mắt nhìn ra ngoài để ta phân tâm. Ta phải chia tâm tư ra làm hai, mỹ nhân này vẫn là mỹ nhân sao? Hảo khúc này vẫn là hảo khúc sao? Mỹ thực trà thơm này còn có hương vị sao? Dung tục".

"Dạ dạ dạ, tiểu nhân sai rồi". Người đàn ông trung niên vội vàng xin lỗi.

"Thiếu gia ngắm mỹ nhân nghe đàn, chuyện khác cứ giao cho chúng tôi. Tôi đã để các huynh đệ ở dưới coi chừng, tôi cùng thiếu gia ngồi đây xem kịch, khi tên tiểu tử Lý Mục Dương kia tới, tôi liền xông lên cho hắn một côn, nhét hắn vào bao tải rồi khiêng đi.

"Coi như ngươi thông minh". Yến Tương Mã nhắm mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng đánh nhịp.

"Cho dù tiểu tử kia có thi thì cũng không đậu, thi rớt đại học Tây Phong nhưng mà vì an toàn nên chúng ta mới làm vậy. Lại nói nếu lỡ hắn thi đậu thì sao? Ta bảo người đánh hắn bất tỉnh, để hắn không đi được đại học Tây Phong, không đến được Thiên Đô, đến lúc đó để hắn nhận giấy báo trúng tuyển đại học Giang Nam, ngươi nói hắn nhận hay là không nhận?".

"Lấy, đương nhiên là lấy rồi". Người đàn ông trung niên nam nhân ha ha cười, nói: "Đại học Giang Nam chính là đại học nổi danh, năm đó tôi thi 3 năm cũng không có đậu nổi".

Sắc mặt Yến Tương Mã thay đổi, nói: "Cho dù ngươi thi 30 năm cũng không đậu, đại học danh tiếng như đại học Giang Nam là nơi mà ngươi có thể tiến vào sao?".

Nam nhân nhớ tới bối cảnh của vị tiểu thiếu gia này, nhanh chóng sửa miệng nói: "Đúng đúng đúng, đừng nói là 30 năm, cho dù là 300 năm tôi cũng không bao giờ thi đậu vào. Tôi báo danh vào đại học Giang Nam chính là tự rước lấy nhục. Căn bản là chuyện không thể nào.

"Hừ, đừng nói nữa". Yến Tương Mã khoát tay áo, nói: "Đừng làm hỏng tâm tình của ta".

"Dạ dạ dạ".

"Ta bảo ngươi câm miệng".

"Dạ". Người đàn ông im miệng không dám nói nữa.

Nửa canh giờ trôi qua, Yến Tương Mã ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: "Tại sao tiểu tử kia lại không tới".

"Thiếu gia, tôi có thể nói chuyện chưa?". Người đàn ông dè dặt hỏi.

Yến Tương Mã quả thực là bị chọc tức, chỉ vào tên chó săn kia chửi ầm lên, nói:

"Chẳng lẽ bây giờ ngươi đang đi ị sao?".