Nghịch Lân

Chương 27

Chương 26: Anh rất xấu
Trong một con hẻm nhỏ tĩnh mịch, tựa như trên mỗi hòn đá xanh sáng loáng kia đều cất giấu vô số bí mật.

Phía sau cánh cửa sơn đỏ là một cái sân nhỏ cũ kỹ.

Trong sân có một cái cối đá, trên cối đá đặt một cái thùng sắt.

Trong thùng là đá lạnh, một thùng đầy đá.

Những khối đá bị mặt trời chói chang làm tan chảy, toát ra hơi lạnh bao phủ toàn sân nhỏ.

Một người đàn ông mặc đồ đen ngồi đả tọa ở bên cạnh, trên người của hắn khói mù lượn lờ, cái trán đầm đìa mồ hôi, thoạt nhìn giống như đang tắm hơi.

Hắn đưa tay giơ lên không trung, mười ngón tay nhanh chóng kết ra hơn mười đạo ấn kết quỷ dị phức tạp.

"Vù"

Ánh sáng trắng bùng lóe lên!

Trên sàn nhà bằng đá đột nhiên xuất hiện một hắc động tối đen.

Hắc động kia phát ra những luồng khí âm trầm làm cho người ta chỉ nhìn vào đã cảm thấy toàn thân run rẩy, giống như là con đường đi vào địa ngục tu la vậy.

Đầu tiên là sự yên lặng ngắn ngủi, sau đó liền nghe được những âm thanh ma "xoạt xoạt".

Một con quạ bay ra từ hắc động, nhào về phía thân thể của người đàn ông kia.

Càng lúc càng nhiều quạ bay ra ngoài, đều bay tới áp vào thân thể của người đàn ông áo đen này.

Chúng nó lít nhít bao lấy toàn bộ cơ thể người đàn ông, há miệngt luồng khí hắc ám phát ra từ thân thể kia.

Vô số cái miệng không ngừng mở ra khép lại, một màn này nhìn qua thật khiến cho người ta lạnh sống lưng.

Khi đám quạ biến mất, khói đen tan hết, dung mạo nguyên bản của người đàn ông áo đen cuối cùng cũng lộ ra.

Hắn dội toàn bộ nước lạnh trong thùng đá từ trên đầu xuống chân, thân thể hắn phát ra những tiếng vang. Giống như cơ thể của hắn là một cái bếp đang cháy, tất cả đá cùng nước đều đang dội vào cái bếp này.

Đến giờ phút này, quang minh chi khí trên người Quạ Đen mới chính thức bị đuổi đi sạch sẽ.

Từ xưa tới nay, Quang Minh cùng hắc ám khó có thể cùng tương dung (hòa hợp với nhau). Quạ Đen đi theo con đường âm u tà ác, kể cả những loài chim do hắn nuôi cũng là luyện thành từ những vật dơ bẩn. Bảo tiêu của tiểu thư Thôi gia kia đã dùng chiêu "Vạn Gia Sinh Phật", đây là công phu Phật môn chính tông, thuộc khu ma thuật cấp cao của Phật tông.

Quang minh chi khí xâm nhập vào cơ thể, Quạ Đen trọng thương chạy trốn.

Y lẻn vào trong hẻm nhỏ này, gϊếŧ chết một góa phụ già, dùng chỗ này để chữa thương.

Chuyên nghiên cứu về kỹ thuật tấn công, cho tới nay, Quạ Đen rất có lòng tin vào tài nghệ của mình.

Y là một người kiêu ngạo, là một sát thủ kiêu ngạo.

Nhưng mà, vạn vô nhất thất kế hoạch thất bại, đây chính là một cái bạt tai trắng trợn vào mặt của y.

Y có thể tưởng tượng, khi tin tức thất bại của mình được truyền vào lỗ tai của mấy tên sát thủ trong nghiệp đoàn sát thủ thì bọn họ sẽ trào phúng nhạo báng của mình như thế nào.

"Không thể tha thứ". Quạ Đen vỗ một chưởng, cái cối đá nặng cả ngàn cân liền vỡ vụn ra.

Trong lúc dưỡng thương, Quạ Đen cũng đã nghiêm túc nhớ lại tình cảnh lúc ấy.

Khi y thấy Thôi Tiểu Tâm đi ra khỏi trường thì liền mai phục trong quán cafe, quả nhiên hắn đã thành công, quả thật Thôi Tiểu Tâm và người bạn của nàng đã đi vào quán cafe.

Đúng như y nghĩ, hộ vệ Thôi gia không vào mà là thủ hộ đứng ở trước quán cafe đánh giá vẻ mặt của những khách nhân ra vào.

Hộ vệ của Thôi gia không đi vào, y đã nghĩ cơ hội thành công lên đến 99%, 1% thất bại chính là khi Thôi Tiểu Tâm biến thân trở thành Tinh Không tu hành giả trong 1s.

Nhưng mà điều này có thể sao?

Thôi Tiểu Tâm không thể biến thân, nàng cũng không phải Tinh Không tu hành giả.

Công chúa phải bảo trì sự ưu nhã, không thể tùy tùy tiện tiện biến thân. Nhưng mà tên thiếu niên phế vật bên cạnh nàng lại biến thân.

Nếu không thì tại sao mỗi lần hắn đều đỡ được một cách chính xác đòn "Anh Hoa Lạc" của mình?

Vì sao khi mình sử dụng sát chiêu là "Nhất Khí Phách Hoa Sơn" thì lại bị một quyền của hắn đánh bay?

Đây không phải là biến thân thì là cái gì?

Cho nên, xét đến cùng, lần thất bại này nguyên nhân chính chính là tên thiếu niên đen thui kia.

"Ta muốn gϊếŧ hắn". Trong lòng Quạ Đen thầm nghĩ.

Y dùng tay phải lấy ra một đồng xu trong túi sau đó bỏ đồng xu này vào tay trái của mình.

"Đây là tiền thù lao".

Quạ Đen tự nhủ. Y mặc kệ là có thể kiếm được tiền hay không.

"Vù"

Một con chim màu đen vuốt cánh bay vào sân.

Quạ Đen vẫy tay, con chim kia liền dừng lại trên tay y.

Y lấy ra một cái ống trúc từ chân của con hắc điểu kia, sau đó từ trong ống trúc rút ra một tờ giấy.

Rất nhanh Quạ Đen đã xem xong.

Hắn nhẹ nhàng nắm tờ giấy lại, tờ giấy kia liền bốc cháy.

"Lý Mục Dương". Quạ Đen nói với giọng điệu hung ác, nhớ kỹ tên này, trong mắt tràn ngập sát cơ: "Đặt tên này rất đúng, ngươi đã trở thành một con dê đợi làm thịt".

...

"Con chim non trên cành cao, hót nữa đi...". Lý Tư Niệm vừa hát vừa đẩy cửa đi vào sân, hoảng hồn khi thấy cảnh tượng hỗn loạn ở trong sân, hô lên: "Lý Mục Dương... Lý Mục Dương...".

Lý Mục Dương từ trong nhà đi ra, hỏi: "Cái gì thế?".

"Cái bàn trong sân bị gì thế?".

Lý Tư Niệm chỉ vào cái bàn, hỏi: "Một cái bàn tốt tại sao lại biến thành như vậy?".

"Anh cũng không biết". Lý Mục Dương đi ra bên ngoài, làm bộ đánh giá một phen, nói: "Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ cái bàn bị sét đánh?".

"Làm sao có thể?". Lý Tư Niệm tức giận nói: "Cái bàn tốt thế này làm sao bị sét đánh được?".

"Người tốt cũng bị sét đánh, nói chi là một cái bàn". Lý Mục Dương phản bác nói.

Lý Tư Niệm con mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm Lý Mục Dương nhìn một hồi, nói: "Anh không biết thật sao?".

Lý Mục Dương nhếch môi nở nụ cười, nói: "Được rồi được rồi, anh sẽ nói cho em biết, là anh dùng tay bẽ đó, anh viết chữ vào đó nhưng cũng không biết là sao lại thế này".

"Anh cho em là kẻ ngốc à?". Lý Tư Niệm cắt ngang lời giải thích của Lý Mục Dương: "Em thà tin là bị sét đánh còn hơn".

"..."

Đương nhiên là Lý Tư Niệm cũng không để một cái bàn vào mắt, liếc mắt nhìn bốn phía, hỏi: "Hôm nay chị Tiểu Tâm chưa tới sao?".

"Không tới". Lý Mục Dương cười nói, cũng không kể chuyện Yến Tương Mã đến cho Lý Tư Niệm nghe, nói cách khác không cần tự nhiên làm tiểu nha đầu này lo lắng.

Nàng đã học lớp 11 rồi, hiện tại cũng đang bước vào thời gian thi cử, tuy rằng Lý Tư Niệm có thành tích tốt nhưng mà Lý Mục Dương cũng không muốn để cho nàng gánh thêm những chuyện khác.

"Hôm qua Tiểu Tâm nói hôm nay sẽ không tới, nàng ấy cùng trưởng bối trong nhà đi chùa thắp hương". Con ngươi của Lý Tư Niệm chớp chớp, nói: "Chúng ta cũng có thể đi cầu nguyện cho anh".

"Anh không tin cái kia". Lý Mục Dương từ chối: "Nếu thắp hương bái Phật là có thể làm cho người ta thi đậu đại học, vậy sau này còn có người thi rớt sao?".

"Cũng không phải cầu cái này". Lý Tư Niệm đảo cặp mắt trắng dã, nói: "Bất kể như thế nào thì anh cũng sẽ thi rớt, loại chuyện này cho dù là Phật tổ cũng không giúp được anh".

"Vậy em cầu cái gì?".

"Cầu chị Tiểu Tâm cũng không thi đậu a, như vậy hai người đều thi rớt cả, đồng bệnh tương liên, sau đó sẽ về trường học lại, đến lúc đó ba người chúng ta vẫn lại cùng học chung một trường. Năm sau ba người chúng ta sẽ cùng nhau đề tên bảng vàng, tay nắm tay đi vào đại học Tây Phong, trở thành một câu chuyện kinh điển ở thành Giang Nam, anh cảm thấy như vậy có tốt hay không?".

Lý Mục Dương đi tới, véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Tư Niệm, bộ dạng lo lắng nhìn nàng, nói: "Lý Tư Niệm, em không bị bệnh đó chứ?".

"Anh mới có bệnh". Lý Tư Niệm hất tay của Lý Mục Dương ra, nói: "Hôm nay em suy nghĩ mãi, muốn để anh cùng chị Tiểu Tâm ở cùng một chỗ, trừ phi anh có thể thi vào đại học Tây Phong hoặc là chị Tiểu Tâm có thể cùng đi học với anh".

"Như vậy bọn anh là có thể ở cùng một chỗ sao?".

"Không thể". Lý Tư Niệm lắc đầu.

"Nhưng thế ít nhất anh còn có một cơ hội để cạnh tranh cùng người khác, đúng không?".

"..."

Lời tuy tàn nhẫn, nhưng Lý Mục Dương biết Lý Tư Niệm nói là sự thật.

Nếu như mình không thể phát huy siêu cấp ở lần thi đại học này thì hắn và Thôi Tiểu Tâm sẽ mỗi người một nơi, ngay cả cơ hội cạnh tranh cùng người khác cũng không có.

"Anh cũng không nhất định phải theo đuổi Thôi Tiểu Tâm a". Lý Mục Dương cãi bướng: "Dù sao anh còn trẻ, chuyện từ nay về sau ai cũng không nói chắc được. Nói không chừng anh có thể tìm được người tốt a?".

"Anh...".

"Sao?".

"Anh rất xấu".

"Anh biết, em có thể đừng nói trắng ra như vậy được không?".

"Nhưng mà không phải cô gái nào cũng có cặp mắt như chị Tiểu Tâm đâu".

"..."

...

Thôi Tiểu Tâm để đũa xuống, dùng khăn ăn lau miệng, nói: "Dì nhỏ, dượng, anh họ, mọi người cứ ăn từ từ, con đi ra ngoài".

Yến Bá Lai để tờ báo trong tay xuống, nhìn Thôi Tiểu Tâm hỏi: "Tiểu Tâm ăn no rồi sao? Sắp thi tốt nghiệp rồi, phải chú ý ăn uống".

"Con đã ăn xong, cảm ơn dượng quan tâm". Thôi Tiểu Tâm khom người nói cảm ơn.

"Tiểu Tâm, cháu đi đâu vậy?". Dì nhỏ lên tiếng hỏi: "Lại đi giúp người bạn học kia học sao? Sắp đến kỳ thi rồi, con cũng không thể giúp người khác mà ảnh hưởng tới thành tích của mình a. Mặc dù nhà chúng ta cũng không cần cái này nhưng mà nếu có thành tích không tốt, để người ở ngoài biết... Cháu cũng biết đó, đợi cháu trở lại Thiên Đô thì sẽ có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào cháu.

"Dì nhỏ, yên tâm đi, cháu đã chuẩn bị xong rồi". Vẻ mặt Thôi Tiểu Tâm ôn nhu mà kiên định, nhìn dì nhỏ, nói: "Vô luận là kỳ thi hay Thiên Đô".

Yến Tương Mã cười ha hả nói: "Cha mẹ cũng không cần lo lắng, hai người còn không tin Tiểu Tâm nhà chúng ta sao? Tiểu Tâm cẩn thận, nàng còn cẩn thận hơn chúng ta nữa". (tiểu tâm=cẩn thận)

Chờ sau khi Thôi Tiểu Tâm rời đi, ánh mắt Yến Bá Lai sắc bén nhìn Yến Tương Mã, hỏi: "Người bạn nào mà có phúc khí như vậy, có thể được Tiểu Tâm đến giúp học tập?".