Chương 16
Đ.A cúp máy quay qua nói với bọn tôi: Chủ thuê bao là... cái Xuân.Cả tôi và Thư nghe vậy đều thở phào. Vậy là rõ ràng rồi, trước khi đi ma teo, thằng Minh có liên lạc với cái Xuân. Kiểu gì đi nữa thì cái Xuân cũng có dính dáng đến vụ thanh toán thằng Minh. Giờ chỉ cần khảo cái Xuân là ra hết.
Thằng Đ.A hồ hởi: Đấy thấy chưa, ngay từ đầu tao đã bảo là thằng Chiến không dính vào vụ này mà. Hoá ra cái Xuân lại là chủ mưu.
-----
Haizzzz. Đoạn này phải lưu ý một chút là vì có rất nhiều anh em nói thằng Đ.A sao bờm thế với ngu thế với không có nghiệp vụ gì cả. Chắc tại văn mình kém nên để anh em hiểu sai. Thực ra thằng Đ.A với người ngoài thì nó làm bộ lạnh lùng nghiêm túc ít nói. Nhưng với người thân như mình với Thư thì nó nói chuyện nhí nhố và hay pha trò. Nhất là kiểu hay giả ngây giả ngô khi trao đổi công việc. Mình dốt văn viết lại anh em lại tưởng nó ngu thật. Thực ra thằng này chỉ hơi ngu thôi, chứ không ngu lắm *smile*. Anh em đừng đánh giá sai, tội nghiệp nó.
Nghe thằng Đ.A nói thế, tôi cười đáp: Mẹ, suy luận ngu xong giờ định giả ngây giả ngô để lấp liếʍ à. Túm lại là bây giờ phải gặp cái Xuân. Mà chỉ gặp riêng nó thôi. Chứ để thằng Chiến nó tham gia vào thì khó moi thông tin lắm. Với cái thái độ run rẩy của nó hôm gặp bọn mình, thì chắc cũng dễ khai thác thôi.
Thư quay qua Đ.A nói: Việc đến giờ thì chắc 80-90% là sẽ phá được án thôi. Nhưng tôi chỉ sợ đằng sau nó còn nhiều ngoắt ngoéo. Mình càng đến gần sự thật thì càng nguy hiểm. Các ông cứ suy nghĩ kỹ xem có nhất định phải đi đến cùng không. Bảo mình hoặc người nhà mình bị oan thì còn đáng để liều mình. Chứ án oan ở Việt Nam này bà Hà bảo không một ngàn cũng đến tám trăm. Mình quản hết được chắc. Với cả thằng Minh cũng chả trong sạch lương thiện gì, nó không gϊếŧ người thôi, chứ việc hϊếp cái Thu là có.
Ngừng một lát, thấy tôi với Đ.A không nói gì, Thư tiếp: Trước giờ hϊếp da^ʍ là loại tội phạm bị khinh bỉ. Hϊếp da^ʍ em gái của người yêu thì càng kinh tởm. Kể cả thằng Minh không gϊếŧ người thì cũng nên tử hình xừ nó đi.
Tôi cười: Nói thì nói thế. Nhưng sự thật là sự thật. Mình theo vụ này chả phải vì thằng Minh bị oan mà là vì thằng chó chết hung thủ vẫn đang nhở nhơ ở bên ngoài. Mà cứ tình hình này thì chắc là cả thằng Chiến và cái Xuân đều đồng loã gϊếŧ cái Thu trước đây và thằng Minh vừa rồi. Cái loại mà đến người yêu và em gái còn dám gϊếŧ thì không hiểu còn việc gì trên đời bọn nó không dám làm nữa...
Thư xua tay ngắt lời tôi: Thôi thôi, có rất nhiều chuyện ở đời này không theo ý mình được đâu. Kể cả sau này cậu có đi làm luật sư thì cũng nên đặt lợi ích của mình và người thân lên trước tiên. Đừng đâm đầu vào những chuyện vô thưởng vô phạt. Cái nghề của cậu mà cứ thích bao đồng, thế thiên hành đạo, xen vào chuyện của người khác thì mất nghiệp lúc nào không hay đấy.
Đ.A xen vào: Nói thế, chứ mình tốn công tốn sức theo đến tận đây, chả nhẽ giờ lại bỏ dở giữa chừng. Tao không quen làm việc kiểu nữa chừng như vậy. Với cả cái thằng mặt lol Chiến khệnh khà khệnh khạng. Tao nhìn đã thấy ngứa mắt rồi... Tao là công an, thấy tội phạm không bắt, thà đi làm mẹ nó xã hội đen cho xong.
Thư lắc đầu kiên quyết: Nếu nó không có nguy hiểm gì thì cũng ráng đi đến cùng. Chứ giờ tôi sợ mình bước thêm bước nữa là đi theo thằng Minh ngay. Việc ở bệnh viện là lời cảnh báo đó.
Thực ra trong thâm tâm tôi biết Thư nói đúng, nhưng bảo để vụ việc dở dang như này thì quả thực không chấp nhận được. Thế nên tôi nói: Thôi giờ thế này, mình sẽ làm nốt công việc cuối cùng là đi gặp cái Xuân. Ghi âm lời khai của nó rồi gửi cho cơ quan điều tra. Rồi sau mọi việc muốn đến đâu thì đến. Bọn mình không quản nữa. Ok?
Thư ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: Cậu đã nói vậy thì cũng đành. Nhưng tớ phải đi làm lại rồi, không theo tiếp được đâu. Cậu với Đ.A cứ chủ động. Nhưng cố gắng rút chân ra càng sớm càng tốt.
Để gặp được riêng cái Xuân cũng không phải đơn giản. Tôi với thằng Đ.A theo dõi mấy ngày thì thấy hầu như lúc nào thằng Chiến với cái Xuân cũng đi với nhau. Hình như 2 còn rời này chả chịu làm ăn mẹ gì cả. Suốt ngày thấy bọn nó cặp kè nhau đi ăn uống, xem phim chơi bời các kiểu...
Mà tôi cũng chả nghỉ làm được nhiều, nên hầu hết thời gian là thằng Đ.A theo dõi, tôi đi làm về mới chạy qua với nó được. Còn Thư thì lấy cớ bận nên cũng không tham gia nữa, tất nhiên gọi điện trao đổi công việc thì vẫn ok.
Theo dõi được 5 ngày thì thằng Đ.A phát hiện thói quen của thằng Chiến là độ tầm 4-5h nó sẽ đi đá bóng đến ngoài 7h tối mới về. Cái Xuân có hôm đi theo có hôm ở nhà.
Hôm đó, đợi đúng lúc thằng Chiến đi một mình ra khỏi nhà, tôi với Đ.A liền phi vào bấm chuông cửa.
Xuân đón bọn tôi bằng bộ đồ nóng bỏng mắt. Như đã nói thì em này vốn dĩ có bộ ngực vĩ đại, thêm bộ váy ngủ trễ cổ càng làm bọn tôi không rời mắt đi được. Cơ mà nghĩ đến cái thủ đoạn nham hiểm của em ấy khi thanh toán thằng Minh nên 2 thằng phải nén lại nhìn nhau nuốt nước bọt.
Thấy 2 vị khách không mời bọn tôi, Xuân có vẻ bất ngờ, mặt lộ vẻ hoảng hốt nhưng vẫn mời bọn tôi vào nhà.
Vào đến nhà, Xuân rót nước mời rồi hỏi bọn tôi: Các anh đến có việc gì không ạ. Thằng Minh đã nhận hết tội chưa ạ.
Đ.A lạnh lùng đáp: Nó chết hôm qua rồi.
Nghe câu đó, mặt Xuân tái dại đi, rõ ràng nó không ngờ đến việc đó. Nó lắp bắp hỏi lại: Chẳng phải các anh bắt được Minh rồi sao. Sao nó lại chết được.
Đ.A: Chúng tôi đến đây để làm rõ việc đó đây. Đêm trước hôm chết, Minh nó có gọi vào số điện thoại của chị đúng không.
Mặt Xuân càng lúc càng khó coi, nó lắp bắp:... Làm gì có chuyện đó ạ.
Đ.A: Số điện thoại của chị có phải là 09...xxxxxx không.
Xuân: Dạ... vâng ạ...
Đ.A: 3h52p Rạng sáng ngày... Minh nó có dùng số xxxxx gọi vào số chị. 2 người có nói chuyện khoảng 5p. Chị lý giải thế nào về việc này.
Nghe đến đây, Xuân oà khóc nói: Em xin các anh, em thề là em vô can trong việc này. Đúng là Minh nó có gọi điện cho em, nó nói nó bị các anh bắt nhưng không dẫn về đồn mà giữ lại ở một ngôi nhà ở Nam Định. Em cũng chỉ nói nó nếu bị bắt thì cứ thành khẩn khai báo. Hi vọng thoát được án tử thôi.
Đ.A: Thôi chị đừng ngoan cố nữa, sau cuộc gọi điện đó, ngay chiều hôm sau thằng Minh đã bị xe ô tô đâm chết rồi.
Xuân vẫn khóc lóc: Em thề là em không biết gì về việc này. Em làm gì có khả năng làm việc đó, cả ngày hôm đấy em ở HN, có rất nhiều người làm chứng ạ.
Đ.A: Chị không làm nhưng chị có thể nhờ hoặc thuê người khác làm hộ. Kể từ khi bị bắt, Minh nó chỉ có duy nhất một cuộc gọi đi cho chị thôi. Chắc chắn không ai biết nơi chúng tôi tạm giữ Minh ngoài chị.
Xuân: Em xin anh tin em. Nếu em muốn gϊếŧ Minh thì em đã gϊếŧ nó lâu rồi. Sao phải đợi đến lúc các anh bắt giữ nó.
Đ.A: Chị nói vậy là sao?
Xuân: Dạ, em biết là em mắc tội che dấu tội phạm, từ khi thằng Minh trốn đi em vẫn liên lạc với nó ạ. Nó ở đâu em cũng biết. Nhưng em thề là em không gϊếŧ nó. Nếu em muốn gϊếŧ nó thì có thể gϊếŧ từ lâu rồi nhưng tại sao em phải gϊếŧ nó chứ. Với lại em không có gan làm việc đó đâu anh ơi.
Đ.A: Chị biết nó hϊếp và gϊếŧ em gái chị mà chị vẫn bao che cho nó sao.
Xuân: Em cũng biết thế nhưng em vẫn còn yêu nó, với lại nó thề sống thề chết với em là nó chỉ hϊếp chứ không gϊếŧ Thu.
Tôi cười nhạt: Vậy là vì nó chỉ hϊếp chứ không gϊếŧ em gái chị nên chị tha thứ và không tố giác nó sao.
Xuân im lặng không nói gì.
Tôi tiếp: Chị nói chị yêu nó, vậy sao chị lại dọn đến sống cùng với Chiến - người yêu em gái chị.
Xuân: Vì anh Chiến tốt với em. Sau biến cố đó, em chả còn gì. Chỉ có anh Chiến anh ấy quan tâm em thôi. Mà em cũng không thể đợi được một tên tội phạm bị truy nã.
Đ.A vò đầu quát: Tôi chả hiểu được cách sống của các chị nữa.
Xuân vẫn thút thít khóc nhưng không nói được gì.
Tôi khảo tiếp: Nhưng đấy không phải là căn cứ chứng minh chị không phải là thủ phạm gϊếŧ Minh. Chúng tôi chỉ biết chị là người duy nhất liên lạc với Minh và cũng là người duy nhất biết chỗ chúng tôi giữ Minh. Nếu không phải chị thì không còn ai khác có khả năng này nữa....
Đ.A đột nhiên xen vào: Khoan đã, anh Chiến có biết việc này không.
Xuân gật đầu.
Đ.A: Chị có nghĩ anh Chiến là người gϊếŧ Minh không.
Xuân lắc đầu đáp: Anh Chiến cũng không phải thủ phạm đâu. Chính anh ấy trước đây đã khuyên em không nên báo công an bắt Minh. Anh ấy nói nếu Minh bị bắt thì chắc chắn sẽ bị tử hình. Người chết thì cũng đã chết rồi. Giờ mình báo công an bắt thằng Minh là mình gián tiếp gϊếŧ nó, dù sao trươc đây nó cũng là người yêu em. Anh ấy tốt vậy, tại sao anh ấy phải gϊếŧ Minh làm gì.
Ôi đệch mợ, sao đời này những con ngực to toàn là loại não phẳng không vậy trời. Thằng Chiến nó nói thế mà con thiểu năng này nó cũng tin được sao. Lại còn "Anh ấy tốt vậy"... Tốt cái beep. Rõ ràng nó không muốn thằng Minh bị bắt để thằng Minh gánh hết tội gϊếŧ Thu cho nó chứ sao.
Nói thêm một lúc nữa mà cái Xuấn nhất định không khai thêm điều gì, nó chỉ khóc lóc và một mực chối không liên quan đến cái chết của thằng Minh.
Thằng Đ.A nhìn tôi lo lắng. Bọn tôi đã quá chủ quan, cứ nghĩ là lấy có cuộc gọi đó là cái Xuân sẽ nhận tôi. Giờ nó cứ một mực phủ nhận như này thì bọn tôi mới là đưa bị rơi vào tình thế khó xử. Hai đứa đang đi điều tra chui, làm gì có quyền bắt giữ nó. Mà để nó lại đây tí nữa thằng Chiến về, bọn nó thông cung với nhau là xong. Lúc đó mới thấy tầm quan trọng của Thư. Nó mà có mặt ở đó chắc sẽ nghĩ ra cách để giải quyết việc này.
Đang loay hoay không biết phải làm sao thì cửa mở, thằng Chiến bước vào...
Ôi, cái đệch.