Thẩm Dao đột nhiên mở to mắt, toàn thân run rẩy. Âm thanh từ phía sau truyền đến. Cậu muốn trốn, nhưng lại sợ hãi không dám cử động, sợ nếu cử động sẽ bị dã thú phát hiện.
Thân cây phía sau đủ lớn, rộng gấp ba lần Thẩm Dao. Cậu lúc này mới nín thở, chỉ có thể cầu nguyện con thú không tìm thấy mình sau thân cây.
Đột nhiên, một âm thanh đột ngột hướng về phía cậu với tốc độ cực nhanh, kèm theo những tiếng hú "Hống hống hống!" và tiếng gió, Thẩm Dao quay đầu lại và mắt thấy bản thân sắp bị con thú đen khổng lồ đánh trúng, anh kinh hãi nhắm chặt mắt!
"Phịch!" Một tiếng rất mạnh! Chuyển động dừng lại. Thay vào đó là những tiếng hú chói tai và âm thanh của cơ thể vật lộn dữ dội với mặt đất.
Thẩm Dao mơ hồ chậm rãi mở mắt ra, đột nhiên bắt gặp một đôi mắt hổ phách.
Đây là……
Đôi mắt của dã thú dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng màu cam như đá quý, đồng tử của con thú co lại dữ dội khi đối mặt với Thẩm Dao.
Thẩm Dao một chút cũng không thể cử động.
Con thú vẫn đang nhìn chằm chằm vào cậu. Thân hình cao lớn của nó che khuất ánh sáng mặt trời trước mắt Thẩm Dao. Bóng tối từ trên rơi xuống đỉnh đầu của Thẩm Dao, bộ lông đen, móng vuốt sắc bén sáng lên.
Đây là một con báo đen, một con báo đen to lớn như vậy, Thẩm Dao nhìn con báo đen khổng lồ trước mặt, đồng tử không ngừng run lên, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi mỏng.
Con báo đen nhìn chằm chằm vào Thẩm Dao, đồng tử giãn ra rồi co lại, lộ ra bộ dáng đói khát của một con thú.
Con lợn rừng dưới hai chân trước vẫn đang uốn éo ồn ào, nếu không chú ý, con lợn rừng sẽ chui ra từ dưới chân hoảng loạn chạy trốn.
Con báo đen phản ứng kịp thời, quay đầu lại, đôi mắt màu hổ phách tạo thành một đường mảnh, thân hình to lớn lao về phía trước như tia chớp, ấn mạnh con mồi xuống đất.
Nó giơ hai chân trước mạnh mẽ lên và đập mạnh vào hộp sọ của con lợn rừng, như thể có tiếng xương gãy.
Con lợn rừng chưa kịp đứng dậy, con báo đã há miệng cắn mạnh vào cổ nó, hàm răng sắc nhọn của nó cắm sâu vào cơ thể, chiếc đầu báo tròn trịa hung bạo quất mạnh, xé toạc da và mạch máu trên cổ lợn rừng, máu trong nháy mắt phun mà ra.
Nhanh chóng, chính xác và tàn nhẫn, nó dễ dàng gϊếŧ chết con mồi trước mặt. Máu vương vãi trên bộ lông đen bóng của con báo đen, nhỏ từng giọt xuống những chiếc lá khô dưới đất.
Một cuộc thảm sát đẫm máu diễn ra trước mắt, Thẩm Dao sợ đến mức đứng hình tại chỗ. Ngoài việc nhìn thấy trên TV, cậu chưa từng trải qua cảnh tượng như vậy.
Con báo đen quay đầu lại, đôi mắt hổ phách của nó lại chiếu vào Thẩm Dao như một ngọn đèn pha, nó nhún cái mũi nhọn, đồng tử lại mở rộng rồi co lại. Đôi tai báo tròn run rẩy.
Đến lượt mình rồi sao? Thẩm Dao nghĩ.
Bàn chân trước màu đen giơ lên
và bắt đầu di chuyển. Nó từ từ tiếp cận Thẩm Dao từng bước một, với những miếng đệm thịt dày khiến nó bước đi mà không gây ra tiếng động. Nó từng bước tới gần, Thẩm Dao nghĩ mình chỉ còn đường chết.
Nó càng lúc càng gần, càng lúc càng gần. . . . . .
Phải làm gì? Chạy? Với tốc độ của báo đen, làm sao một người bình thường có thể chạy thoát? Chiến đấu đến chết? Chỉ với cành cây trong tay và đôi chân gầy guộc của con người?
Thẩm Dao trên trán từng giọt mồ hôi rơi xuống, cảm giác như mình đã bị tuyên án tử.
Quên đi... Thẩm Dao tuyệt vọng nhắm mắt chờ chết. Không phải chỉ là một móng vuốt thôi sao? Có thể thậm chí không cảm thấy đau đã được giải thoát.
Thời gian từng chút một trôi qua, cơn đau như mong đợi vẫn chưa đến. Tiếng lá cây xào xạc trong gió vang lên bên tai, Thẩm Dao cẩn thận mở mắt ra, con báo đen đã không còn ở trước mặt anh nữa.
Mọi thứ tựa như một giấc mơ, ngoại trừ thi thể của một con lợn rừng nằm trong vũng máu cách đó không xa, thân nhiệt vẫn còn hơi nóng, nhắc nhở Thẩm Dao rằng mình đã cận kề cái chết.
Cậu lo lắng nhìn xung quanh, xác nhận một lần nữa rằng mối nguy hiểm đã ở rất xa và hít một hơi mệt mỏi. Sau khi đột nhiên căng thẳng và thư giãn, cậu cảm thấy cơ thể mềm nhũn và tứ chi tê cứng.
Cậu không dám ở lại nơi đáng sợ này. Cậu đã gặp phải những sinh vật nguy hiểm hai lần trong vòng chưa đầy một ngày.
Cậu hoảng sợ bỏ chạy, thậm chí quên mang theo cành cây mình nhặt được.