Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới

Chương 78

Trầm Nguyên Kỳ vốn là người có thủ đoạn lại khéo đưa đẩy xử sự, lúc này muội muội mà hắn mong nhớ ngày đêm đang ở ngay bên cạnh, đương nhiên đã chuẩn bị tốt tất cả tinh thần để đối đáp, chỉ trong giây lát, hai vị nữ tử liền trở nên thân quen với hắn.

Ngu Tương nghe hắn kể về chuyện cũ lúc còn làm nô tài ở Tiết gia xong, vừa chậc chậc tấm tắc ra vẻ kì quái vừa hỏi: “Ngươi là kẻ mười lượng bạc đó sao?”

Trầm Nguyên Kỳ đưa tay cầm lấy hà bao, ôn nhu nói: “Hiển nhiên là tại hạ.” Không hề cảm thấy có gì kì quái khi cùng thảo luận về chuyện tiền bạc trước mặt một người thiếu nữ chỉ mới có duyên gặp mặt hai lần.

Ngu Tương che mặt nói: “Không phải lúc trước đã nói, chờ đến lúc ngươi phát đạt liền lấy bạc đập lại vào mặt ta sao, không thể ngờ được “nhất ngữ thành châm” (Cả câu ý kiểu miệng linh, nói gì là chuyện đó thành sự thật). Ngươi ném đi, ta Ngu Tương cũng không phải là kẻ tiểu nhân béo nhờ nuốt lời (tư lợi bội ước). Còn nữa, bạc ấy vốn là của ta, không có chuyện ném xong lại lấy trở về đâu đấy. Trên đời này, chuyện sảng khoái nhất chẳng có gì hơn việc được người khác ném bạc vào người, ngươi cứ ném đi, chỉ cần không ném vào ngay gương mặt như hoa này của ta, dù có ném đến cả trăm lượng bạc ta cũng nhận.”

Trầm Nguyên Kỳ ngẩn người, chợt cao giọng cười ha hả. Một tiểu nha đầu tình cách tinh quái lại thoải mái không có khuôn phép như vậy lại là muội muội ruột thịt của hắn, còn đáng yêu gấp ngàn vạn lần so với những gì hắn đã tưởng tượng. Vì sao ông trời lại muốn trêu người, để cho nàng đến Ngu gia, ngược lại kẻ Tang Môn tinh kia lại được đưa tới Trầm gia.

Nếu không phải như thế, lúc này nhất định cả nhà bọn họ sẽ có một cuộc sống thật sự hạnh phúc vui vẻ.

Cười cười, đáy mắt hắn thấm ra nỗi chua sót nặng nề.

Dường như Ngu Tương cũng có cảm giác khác lạ, Cửu công chúa lại chống cằm, nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ tột bậc đang tươi cười của Trạng Nguyên lang, nhìn như si như mê.

Đúng ngay lúc này, một giọng nói trầm thấp hùng hậu truyền đến: “Trầm đại nhân, Thái tử điện hạ đang tìm ngươi.”

Mấy người quay đầu lại, biểu tình khác nhau. Cửu công chúa và Trầm Nguyên Kỳ không hiểu sao lại có chút thận trọng, Ngu Tương lại vui vẻ vô cùng gọi một tiếng ca ca.

Ngu Phẩm Ngôn tiến lên chào Cửu công chúa, sau đó lại nhìn chằm chằm muội muội hỏi: “Tương Nhi đã quen biết Trầm đại nhân trước đó rồi?”

“Dạ, Trầm đại nhân ngã vào xe ngựa của muội, thiếu chút nữa bị nghiền chết, muội liền đưa hắn mười lượng bạc an ủi.” Vì muốn dành chút mặt mũi cho Trạng Nguyên lang, Ngu Tương mơ hồ giấu kín chuyện ‘tìm chết’ đi.

Trầm Nguyên Kỳ dở khóc dở cười gật đầu.

Ngu Phẩm Ngôn đến xoay hướng xe lăn của nàng, đẩy về phía cửa hông cách đó không xa, ôn nhu nói: “Nơi này là ranh giới của tiền viện, không thể tránh khỏi việc nam nhân bên ngoài vô tình va chạm Cửu công chúa, muội mau dẫn Cửu công chúa trở về đi. Mới vừa rồi Phạm lão tướng quân đến, chắc Phạm tiểu thư đang tìm các muội đấy.”

Ngu Tương ngoa ngoãn đồng ý, lôi kéo Cử công chúa còn đang lưu luyến không rời đi. Ngu Phẩm Ngôn nhìn hai người đi xa, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Trầm Nguyên Kỳ, ánh mắt vô cùng bén nhọn: “Ngươi có nói gì với Tương Nhi không?”

“Điều không nên nói, một câu hạ quan cũng không nói, mong Ngu đô thống yên tâm.” Dừng một chút, cuối cùng Trầm Nguyên Kỳ lại nhịn không được hỏi thêm: “Ngu đô thống, ngài nói rằng sẽ đưa muội muội của hạ quan trở về nhà, không biết rốt cuộc phải chờ tới khi nào?”

Ngu Phẩm Ngôn liếc mắt nhìn hắn một cái thật sâu, bước đi trước: “Đợi sau khi Tương Nhi làm lễ cập kê.”

Trầm Nguyên Kỳ theo sát phía sau, tiếp tục hỏi thêm: “Vì sao lại phải đợi sau khi cập kê?” Hắn luôn luôn cảm thấy chờ không nổi .

“Cập kê xong là có thể lập gia đình, đương nhiên phải chờ đến lúc đó.” Ngu Phẩm Ngôn ý tứ hàm xúc cười cười.

Trầm Nguyên Kỳ nhíu mi suy nghĩ sâu xa.

—————————————

Ngu Diệu Kỳ bị Cửu công chúa bỏ lại ở sảnh trước, vì nàng là đích nữ phủ Vĩnh Nhạc Hầu, ba vị muội muội của Thái tử phi liền đối xử với nàng ta vô cùng hiền lành. Các thiếu nữ tụm lại với nhau tâm sự việc trang điểm ăn mặc, yên chi thủy phấn, chuyện nhà chuyện cửa, không khí cũng rất hoà thuận vui vẻ.

Nhà mẹ để của Thái tử phi là thương thủy Mẫn gia, phía trước phía sau cũng có bốn vị nhâm đế sư. Tổ phụ của Thái tử phi lại chính tay dạy học cho Hoàng thượng và Thái tử, tuy nói bây giờ đã về hưu, phụ thân Thái tử phi chỉ đảm nhiệm chức quan nhị phẩm, làm trưởng viện học sĩ ở Hàn Lâm viện, nhưng địa vị nhà mẹ đẻ vẫn còn rất cao.

Cũng bởi vậy, ba vị cô nương Mẫn gia đều là những nữ tử tự nhiên hào phóng thanh quý bức người, cũng có một vị trẻ tuổi nhất, dung mạo đẹp nhất tối, ẩn ẩn đã tự cho mình là chủ nhân, từ tân khách cho tới phó dịch đều được nàng ta lo liệu vô cùng thoả đáng.

Ngu Diệu Kỳ mắt lạnh nhìn sang, đã cảm thấy tâm tư đối phương, đây là tính kế tục nguyện vọng của Thái tử phi, làm kết thất cho Thái tử sao?

Thật sự là ngu không chịu được! Thái tử phi đã sớm sinh được một đôi lân nhi, nàng có thể không lo liệu trước cho hai đứa con của mình sao? Nhất định sẽ thừa dịp trước lúc chưa chết lừa gạt muội muội uống thuốc tuyệt tử canh, sau đó khiến đối phương cam tâm tình nguyện vì mình nuôi lớn hai hài tử.

Tai họa đã đến trước mắt, thế mà giờ vẫn còn có thể đắc chí mơ mộng đẹp!

Cúi đầu nhấp một ngụm trà nóng, Ngu Diệu Kỳ tự đắc cười. Mặc kệ Thái tử phi có tâm tư này hay không, chỉ cần gián tiếp để lộ chuyện ấy ra, tỷ muội một nhà các nàng liền lập tức nháo loạn ầm ĩ cả lên. Loại bỏ nữ tử Mẫn gia, nhìn khắp toàn bộ đại Hán, còn có ai thích hợp làm chính phi của Thái tử? Đương nhiên sẽ là muội muội ruột của Ngu đô thống, thư đồng Thái tử, trọng thần của Hoàng thượng. Thái tử muốn thuận lợi đăng cơ ngồi yên trên ngôi vị hoàng đế, không mượn sức Ngu Phẩm Ngôn thì tuyệt đối không thể thành công.

Ngu Diệu Kỳ nghĩ đến thất thần, liền thấy có một nữ tử cao lớn vạm vỡ, làn da ngăm đen bước vào tiền sảnh, đưa mắt nhìn ngó chung quanh.

ba tỷ muội nhà Mẫn thị Tam vội vàng tươi cười đón chào: “Kiều Kiều tới rồi, mau ngồi đi.”

Một nhân vật tráng kiện như thế, mày rậm mắt to, anh khí bừng bừng, nếu không mặc nữ trang, thiếu chút nữa khiến người ta tưởng binh sĩ nhà ai, không ngờ lại lấy cái khuê danh là Kiều Kiều. Ngu Diệu Kỳ cúi đầu, dùng khăn tay che lại ý cười trào phúng bên môi, dư quang trong khóe mắt thoáng nhìn một đám quý nữ cũng đang giống như mình, đều có vẻ muốn cười, ánh mắt lộ sự trào phúng.

Ba tỷ muội Mẫn thị, người lớn nhất là Mẫn Tùng, người thứ hai gọi là Mẫn Chi, người nhỏ nhất gọi là Mẫn Lan, vì Thái tử phi bị bệnh nặng, nhờ ba người các nàng tiếp đón nữ quyến. Mặc dù đại muội nhị muội không hay tiếp xúc với Phạm Kiều Kiều, nhưng cũng không hề có ý khinh thường, ngược lại là Mẫn Lan, nét tươi cười trên mặt có vẻ rất cứng ngắc, sự thiếu tự nhiên trong phút chốc đã lật ngược thế cờ khiến vài phần thanh quý trên người như đều bị tách ra, không còn sự ung dung như lúc trước nữa.

Phạm Kiều Kiều là người thẳng tính, thấy Mẫn Lan lập tức giận tái mặt, tự động kiếm một ghế đôn ngồi xuống, hỏi: “Cửu công chúa cùng Tương Nhi đâu? Sao không thấy?”

Mẫn Tùng sai người dâng trà cho nàng, nhẹ giọng nói: “Hai nàng ấy đi thăm Thái tử phi tỷ tỷ xong liền tự đi dạo chơi rồi, bây giờ cũng không biết đang tránh ở góc nào. Đừng vội, đến giờ khai yến hai nàng ấy sẽ tự trở về.”

Chờ đến lúc khai yến còn gần nửa canh giờ nữa, nghĩ đến việc phải uất ức ở chung một chỗ với đám quý nữ nũng nịu giả tạo này, cả người Phạm Kiều Kiều như dính đầy kiến hôi, khó chịu vô cùng, màu da vốn đã ngăm đen càng thêm trầm xuống, nhìn nhìn xung quanh, chỉ vào Ngu Diệu Kỳ bên cạnh hỏi: “Đây là cô nương nhà ai? Sao lạ mặt thế?” Vừa vặn nàng đang muốn kiếm chuyện hỏi gϊếŧ thời gian.

“Vị này là tỷ tỷ song sinh của Ngu Tương, là đệ tử tục gia của Không sư thái, vừa tránh xong khổ nạn trở về nhà.” Mẫn Chi ôn nhu giải thích.

Mẫn Lan ngồi vào chỗ của mình ở chủ vị, vừa vểnh tai nghe mọi người nói chuyện, vừa ứng phó đám quý nữ còn lại, nghiễm nhiên ra vẻ mình là một đương gia chủ tử.

Phạm Kiều Kiều trừng mắt nhìn về phía Ngu Diệu Kỳ, thẳng đến lúc quét nàng từ trên xướng dưới đủ cả ba lần, ánh mắt cực kỳ soi mói. Trong lòng Ngu Diệu Kỳ sinh ra một chút không thích, đồng thời càng cảm thấy vài phần không yên. Có thể có quan hệ tốt với Ngu Tương, nhất định vị này cũng không phải người dễ đối phó.

Quả nhiên, ngay sau đó Phạm Kiều Kiều liền khí thế hùng dũng mở miệng: “Vị này thật sự là tỷ tỷ song sinh của Tương Nhi sao? Sao bộ dạng xấu xí vậy? Không phải nhận lầm rồi chứ?”

Giọng nàng vốn đã to, lại có vẻ sửng sốt nên càng nâng cao thêm vài đề-xi-ben, chớ nói các quý nữ tiền sảnh, ngay cả Thái tử phi cùng các phu nhân ở sau chính sảnh đều nghe rõ từng từ từng chữ. Nhóm quý nữ đều che miệng cố nhịn cười, cũng có vài người bất ngờ không kịp phòng bị, phun cười ra tiếng, khiến Ngu Diệu Kỳ hận không thể tìm một cái lỗ nào dưới đất chui xuống.

Mẫn Tùng hơi giật mình, sau khi hoàn hồn vội vàng giảng hòa: “Tỷ muội song sinh cũng có trường hợp bộ dạng không giống nhau chút nào, hai hài tử nhà Vương đại nhân chính là như thế. Còn nữa, Ngu nhị tiểu thư thanh lệ động lòng người như thế, nếu nàng lại bị coi là xấu xí, bảo những người có nhanh sắc bình thường như chúng ta phải sống thế nào đây?”

Phạm Kiều Kiều nghe thấy mẫu thân ở cách vách ho khan, trong lòng biết mình lại gặp rắc rối , bổ cứu nói,“Kỳ thật bộ dạng của nàng không xấu, chỉ là nếu lấy ra so sánh với Tương Nhi thì có vẻ xấu. Vừa rồi là ta nói sai.”

Hàng so với hàng thì đắt, nhưng người so với người lại chỉ có chết, còn không bằng ngươi đừng giải thích cho rồi! Trong sảnh liên tiếp phun ra những tiếng cười, ngay cả Mẫn Tũng rụt rè ổn trọng cũng không nhịn được mỉm cười.

Hai má Ngu Diệu Kỳ đã sung huyết ra màu xanh tím, nhưng khóe miệng vẫn cố lộ một nụ cười gượng ép, hàm trên cắn chặt hàm dưới, một mùi máu tươi lan tràn bên trong khoang miệng. Nàng thật muốn không quan tâm tới mọi thứ, lớn tiếng hét lên, nói cho mọi người biết mình mới là đích nữ thật sự của phủ Vĩnh Nhạc Hầu, Ngu Tương kia chẳng qua chỉ là một đứa dã loại, một nữ nhi của nhà thương gia hèn mọn.

Nhưng ý tưởng này vừa xuất hiện liền bị nàng gắt gao kiềm chế lại. Nàng biết lời này không thể nói, cả đời này, Ngu Tương phải là tỷ muội song sinh của nàng, là đích nữ phủ Vĩnh Nhạc Hầu. Chối bỏ Ngu Tương chính là từ bỏ luôn cả mình, phá hủy Ngu Tương cũng chẳng khác nào phá hủy chính mình.

Ngu Diệu Kỳ đang bị giày vò trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, mắt thấy sắp đến lúc chịu không nổi, ngoài cửa đã vang lên tiếng xe lăn chuyển động, tiếng vui cười rôm rả của đám quý nữ trong nháy mắt đã im bặt, chỉ làm bộ làm tịch nói chuyện phiếm với đồng bạn, ngay cả Mẫn Lan kiêu ngạo cũng không nhịn được lộ vẻ e ngại.

Các nàng đều biết Ngu Tương là người có tính tình cực kỳ bao che khuyết điểm, người của nàng chỉ có nàng mới được bắt nạt, lại không chấp nhận người bên ngoài có một xíu đàn áp nào.

Chẳng qua lúc này mọi người đều đoán sai, Ngu Tương và Ngu Diệu Kỳ hoàn toàn không phải người một nhà, chính là kẻ thù đến chết vẫn muốn đấu thì đúng hơn.

“Nói cái gì mà cười đến vui vẻ vậy?” Một giọng nói trong veo cùng một mùi hương thơm ngát tiến vào.

“Chưa nói cái gì, chỉ nói bộ dáng của tỷ tỷ ngươi không giống với ngươi chút nào thôi.” Phạm Kiều Kiều vội vàng bước đến, tiếp nhận xe lăn từ tay Đào Hồng đẩy về phía trước, sợ chuyện mình nói Ngu Diệu Kỳ xấu xí bị những người khác nói ra.

“Nàng ấy lớn lên giống mẫu thân, ta lớn len lại giống ca ca, có gì ngạc nhiên đâu?” Ngu Tương liếc mắt nhìn sắc mặt xanh tím của Ngu Diệu Kỳ, vẫn chưa bỏ đá xuống giếng. Ở trong Hầu phủ, ở tước mặt Cửu công chúa đơn thuần, nàng có thể có cái gì nói cái đó, nhưng trước mặt đám quý nữ tâm tư ngoằn ngoèo này, nàng cũng sẽ không muốn người khác chê cười phủ Vĩnh Nhạc Hầu.

Mẫn Tùng liên tục phụ họa, lại đi đầu hành lễ với Cửu công chúa, các quý nữ còn lại vội vàng tụ tập lại đây, tất cung tất kính hạ thân vấn an.

Cửu công chúa không vui khi có nhiều người, khoát tay liền trốn phía sau Ngu Tương cùng Phạm Kiều Kiều. Ngu Tương lại kéo nàng ra, đẩy lên phía trước, nhìn về phía Mẫn Lan đang vểnh miệng thật cao: “Có cái gì ăn ngon, uống ngon, chơi vui, mau chóng dâng lên cho Cửu công chúa. Hôm nay không phải ngươi được Thái tử phi nương nương nhắc nhở tiếp khách thay sao?”

“Còn không nhanh chóng bưng trà rót thủy dâng điểm tâm lên.” Mẫn Lan chỉ vào một cung nữ gần đó quát lên, cuối cùng kéo Cửu công chúa qua chủ vị, nhỏ giọng nén giận hỏi” “Công chúa, chúng ta đi chơi hoa dung đạo nha?”

Hoa Dung đạo là trò chơi nổi tiếng Trung Quốc, biến hóa đa đoan, giống với rubick, chơi mãi không chán, được người nước ngoài xưng là một trong ba trò chơi trí lực không thể không tưởng niệm. (chủ thớt đi copy trái phép ^.^ )

Cửu công chúa còn chưa mở miệng nói, Phạm Kiều Kiều liền ồm ồm cự tuyệt: “Không chơi, ngươi thua không ngóc đầu nổi, lần trước thiếu hai trăm lượng bạc còn chưa trả hết đâu.”

Phút chốc sắc mặt Mẫn Lan đã đỏ lên, ngược lại trong lòng Ngu Diệu Kỳ dễ chịu rất nhiều, thầm nghĩ: Đều nói vật tụ thành loài, lời này quả nhiên rất có đạo lý. Ngu Tương là kẻ độc miệng, đứa bạn tốt của nàng cũng là kẻ vừa mở miệng ra là chọc người ta tức chết.

Ngu Tương híp mắt nở nụ cười, lười biếng mở miệng: “Chơi thì có thể chơi, nhưng phần thưởng nên nhiều thêm đi. Một lần thua phải mất một trăm lượng bạc, ngươi dám không?”

Mẫn Tùng Mẫn Chi vội vàng kéo tay Mẫn Lan, lại bị nàng hung hăng hất ra, cười lạnh nói: “Có gì không dám.” Tỷ tỷ đang ở ngay tại bên cạnh, Ngu Tương cũng dám kiêu ngạo như thế, hôm nay nhất định phải giáo huấn nàng một lần.

hết chương 78