Đuổi Ngu Diệu Kỳ đi rồi, Ngu Tương cười nói: “Nói đi, đến đây tìm ta có chuyện gì?”
“Hôm nay là đầy tháng hai đứa cháu nhỏ của ta, chị dâu bảo ta đến mời ngươi đi uống rượu đầy tháng.”
“Ta đã nhận được thiệp mời trước đó, đâu cần ngươi đích thân tới cửa chứ? Mặt ốm đến nhọn hoắc thế, nhất định trong lòng có giấu giếm chuyện gì phải không?”
Khi nói chuyện, Đào Hồng dâng lên một đĩa điểm tâm, sau đó tránh ra xa cùng hai đại cung nữ. Gần đây Cửu công chúa có tâm sựngổn ngang, nhưng người ta hỏi lại không chịu mở miệng, mắt thấy hai má nộn thịt cũng đã nhanh chóng xẹp xuống rồi, lòng Đế hậu nóng như lửa đốt, sau khi thương lượng liền quyết định cho phép nàng xuất cung giải sầu.
Quả nhiên nàng sẽ tìm Ngu Tương tâm sự trước tiên.
Cửu công chúa nhìn nhìn xung quanh, thấy không có người gần đó mới xê dịch sát vào cạnh Ngu Tương, vừa kéo vạt áo xuống vừa thấp giọng nói: “Gần đây chỗ này của ta vô cùng đau đớn, trướng trướng vô cùng khó chịu, ngay cả ngủ cũng không dám lộn xộn. Ngươi nhìn giúp ta xem có phải là bị tổn thương nặng gì hay không? Mỗi ngày ta đều dùng dầu hoa hồng thoa lên, lại không hề công hiệu một chút nào, ngược lại càng nghiêm trọng.”
Tuy rằng Cửu công chúa không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng biết rõ chỗ này là chỗ vô cùng hổ thẹn, mỗi ngày tắm rửa cũng không cho cung nữ hầu hạ, chỉ vội vàng tự mình rửa sạch rồi mặc áσ ɭóŧ vào chui ngay lên giường. Sau đó lén lút tự vân vê ở trong chăn, vừa xoa bóp vừa nước mắt, tình cảnh ấy chỉ có thể dùng từ “đau khổ” để miêu tả. Thật vất vả mới dám lấy một lọ dầu hoa hồng thoa lên, chưa nói đến việc một chút tác dụng cũng không có, ngược lại càng khiến chỗ ấy trở nên nóng rát như bị lửa thiêu, càng lúc càng sưng to hơn trước.
Nàng càng thêm không dám nói với người ngoài, vừa ra khỏi cung liền vội vàng tìm đến chỗ Ngu Tương.
Ngu Tương đưa mắt nhìn ngó vào bên trong áo của nàng ấy, đã thấy hé ra hai luồng trước ngực đỏ ửng, tản ra mùi hương dầu hoa hồng nồng nặc. Ngu Tương vội vàng quay đầu cầm lấy quạt, tay thì phất quạt nhưng lại ngả người xuống bàn đá cười rộ lên, cười không ngừng thiếu chút nữa lăn xuống xe.
Cửu công chúa lại càng thêm lo sợ không yên, nhìn chằm chằm nàng, ngay cả hô hấp cũng hơi khó khăn: “Cái bệnh quái lạ này của ta có thể trị không?”
“Không, không thể.” Ngu Tương cười đến khó thở.
Đến lúc này nước mắt Cửu công chúa cũng sắp ứa ra, tuyệt vọng nói: “Vậy ta còn có thể sống được mấy ngày nữa? Ta nên mở miệng nói với phụ hoàng, mẫu hậu và hoàng huynh như thế nào đây?” Dựa vào bản tính, nàng chỉ biết, có bệnh ở chỗ này là không thể nói cho người ngoài biết được, nếu không thì vì sao phải mang một cái yếm nhỏ che chắn phía trước nó từ khi còn nhỏ chứ?
“Từ từ đã, chờ ta thở lại bình thường sẽ nói cho ngươi biết chuyện này.” Ngu Tương xua tay, lại quay đầu nở nụ cười một hồi lâu mới chỉ vào bộ ngực của mình nói:“ Nhìn xem, nhìn thấy ta khác gì với ngươi sao?”
Hôm nay nàng mặc một kiện áo khoác trong suốt bằng tơ lụa màu trắng, bên trong là một bộ áo váy buộc ngang ngực đoàn hoa yên la, đây là cách thức của trang phục tiêu chuẩn đương thời ở triều Đại Hán, quần áo được cắt may sát người, buộc quanh làm lộ rõ vóc dáng mĩ miều của nữ tử, ngực mềm rất tròn và cao, vòng eo nhỏ nhắn không quá một bàn tay đã có thể nắm chặt. Bầu ngực sữa trắng nõn hở một nửa trong tầng áo ngực, được giấu dưới lớp áo ngoài, không nhìn kỹ thì thôi, nếu chú ý nhìn kỹ thiếu chút nữa sẽ khiến người đối diện nhìn lóe ánh lửa, muốn rớt luôn cả tròng.
Cửu công chúa gắt gao nhìn chằm chằm hai luồng trắn trong trước ngực bánh hạt sen, chỉ cảm thấy có chút khát nước.
“Cho ta một ly mật trà được không?” Khi nói lời này, ánh mắt của nàng vẫn không dời khỏi chỗ ấy một chút nào.
“Nha đầu ngốc, hỏi ngươi thì cứ nói đi, trả lời xong hãy uống trà. Ngươi không thấy sự khác nhau giữa ta và ngươi?” Ngu Tương tức giận chọc vào trán nàng, tiện đà cũng dựa sát người vào nàng, đầu ngón tay kéo áσ ɭóŧ xuống càng thấp, lộ ra một đường rãnh ngực thật sâu.
Cửu công chúa liếʍ môi, nỉ non nói,“Thật…thật lớn.”
Ngu Tương cũng không đơn giản, lại nhướn đầu vai để kiện áo ngoài tuột xuống, khiến cánh vai ngọc ngà trắng trẻo lộ ra dưới tầng nắng rực rỡ ánh lên sắc ngọc đầy hào quang, đắc ý cười nói: “Thấy rõ ràng chưa? Không phải ngươi sinh bệnh, mà là dậy thì, cho nên không thể chữa trị được, cũng không thể chữa, mỗi một nữ nhân ở tuổi giống ngươi đều phải trải qua một đợt, nếu không có cảm giác ấy mới là không tốt đó.
Bị đau chứng tỏ chỗ này của ngươi sẽ lớn lên, là bình thường , hẳn nên vui vẻ mới đúng. Ta có vài biện pháp có thể giúp ngươi giảm bớt đau đớn, đã vậy sẽ viết cho ngươi. Sau khi ngươi hồi cung nên thành thật nói cho Hoàng hậu nương nương biết, ngài ấy nhất định sẽ rất vui. Rốt cuộc tiểu Cầu Nhi nhà chúng ta đã trưởng thành.”
Cửu công chúa càng nhìn càng thèm, sau một lúc lâu cố nhịn cuối cùng lại nhịn không được, đưa tay lên vuốt ve bả vai mượt mà trắng mịn của nàng, nhìn chằm chằm ngực nàng hỏi: “Lớn lên rồi chỗ ấy của ta cũng sẽ to tròn như thế này sao?”
“Sau khi trở về ăn nhiều cây đu đủ, vυ' bò, nhiều loại đậu, những thứ như thịt, thuỷ sản, nội tạng động vật, không được xoa nắn nó, sẽ lớn lên thôi.” Ngu Tương che miệng lén cười.
Cửu công chúa không nhớ được, năn nỉ nói: “Ngươi viết những thứ đó xuống đây cho ta đi? Viết càng tỉ mỉ càng tốt, ngươi ăn thế nào liền viết như thế ấy, không được có chỗ nào khác nhau nha.” Dứt lời cũng che miệng lén vui vẻ. Không phải lớn lên rồi là có thể lập gia đình sao? Vậy nàng nhất định phải để cho phụ hoàng gả mình cho Trạng Nguyên lang. (-_-)
Ngu Tương gật đầu, đưa tay ngoắc Đào Hồng Liễu Lục cùng hai gã cung nữ đứng phía xa.
Đào Hồng Liễu Lục theo lời đi lấy văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên), hai gã cung nữ lo lắng nhìn nàng.
Ngu Tương nhịn không được lại cười lên, chỉ vào ngực mình giải thích: “Không cần sốt ruột, công chúa nhà các ngươi trưởng thành, chỗ này có chút trướng đau. Đúng rồi, sau này tuyệt đối không nên lấy dầu hoa hồng ra xoa, dùng một chút trên huyệt thái dương là tốt rồi, xoa tại chỗ này chẳng phải càng chịu tội sao? Canh giờ còn sớm, các ngươi đi vào trong viện ta, để hạ nhân chuẩn bị nước tắm rửa cho công chúa, không chừng lúc này nàng ấy rất khó chịu đấy.”
Hai đại cung nữ bừng tỉnh đại ngộ, trong mắt thấm ra một chút ý cười vui vẻ. Thì ra là có chuyện như vậy, khó trách gần đây chủ tử kiên quyết không cho người hầu hạ, trở về kể lại cho nương nương, không phải ngài ấy sẽ cười chết mất sao.
Cửu công chúa sốt ruột nắm vạt áo, sắc mặt đỏ bừng.
Rửa sạch hơi dầu hoa hồng nóng bức đi, làn da trước ngực ngược lại được thấm cảm giác tươi mát, ở thời điểm cuối xuân đầu hạ càng mang đến vài phần sảng khoái. Cửu công chúa mặc áσ ɭóŧ xong, thỏa mãn thở dài một tiếng.
Ngu Tương lệnh cho Đào Hồng lấy những bộ xiêm y của mình lúc mười hai mười ba tuổi ra, chọn mấy bộ chưa từng mặc qua trải trên giường, để cho Cửu công chúa tự mình chọn.
Cửu công chúa cắn môi, cầm cái này rồi tới cái khác xem, lại lục lọi từng bộ xiêm y ngửi một chút, bận rộn một lúc lâu.
“Chọn xiêm y thì chọn xiêm y đi, ngươi ngửi thì thấy cái gì? Nghĩ rằng mình đang chọn điểm tâm hả?” Ngu Tương nhét hai tờ giấy vừa viết không mực vào hà bao chuẩn bị sẵn, giao cho hai cung nữ.
“Thơm quá, tất cả đều là mùi hương của ngươi.” Cửu công chúa cười hì hì gật đầu, đặt vài món xiêm y sang một bên, mặt đỏ hồng mở miệng: “Bánh hạt sen, còn xiêm y khác không?”
“Quả nhiên trưởng thành, đã biết thích chưng diện , nhớ đến năm đó ăn một miệng đầy mảnh vụn điểm tâm cũng không chịu rửa mặt, liền trực tiếp chạy đến thư phòng học bài. Ta muốn giúp ngươi lau sạch ngươi còn không cho, nói là để dành mảnh vụn điểm tâm lát nữa ăn tiếp.” Nhớ lại những chuyện như bột quấy này, trong lúc nhất thời Ngu Tương cười không ngừng.
“Đấy…đấy không phải vì lúc trước ta dùng bữa bị dính hạt cơm ở miệng, phụ hoàng thấy cũng không lau sạch giúp ta, còn nói có thể giữ lại lần sau ăn tiếp đấy ư. Lúc ấy ta còn bé, đương nhiên tin.” Hai má Cửu công chúa đỏ hồng tới mức như sắp nhỏ ra máu, nếu trên đầu có một gáo nước, nhất định nước trong đó có thể toát ra khói trắng.
Mấy ngày nay, bỗng nhiên nàng tựa như trưởng thành chóng vánh, cuối cùng khi vân vê phần thịt nộn hai bên quai hàm của mình trong gương đồng, khuôn mặt liền lộ ra vẻ u sầu.
Nhưng mà những sầu khổ của nàng không người nào có thể hiểu được, chớ nói đến Ngu Tương đang cười đến ngửa tới ngửa lui, ngay cả hai đại cung nữ cũng căng bả vai cố nén ý cười.
Ngu Tương cười đủ, sau đó mới sai người mở tất cả các rương xiêm y của mình ra, để cho tự nàng chọn.
Cửu công chúa quay mặt che khuôn mặt đỏ bừng, đến trước rương chọn lựa, cuối cùng tìm ra một bộ xiêm y màu tím nhạt. Ngu Tương tập trung nhìn vào, cũng là một bộ áo váy dài thắt ngực và một bộ áo khoác bách điệp xuyên hoa nửa trong suốt, dù là kiểu dáng hay vải dệt đều vô cùng phiêu dật.
Bộ váy này mới được làm, có vẻ hơi rộng so với người vừa mới bắt đầu dậy thì như Cửu công chúa, không thể mặc đẹp được. Ngu Tương cũng không mở miệng cản lại, tùy ý để nàng mặc vào, cái miệng nhỏ nhắn cố sức mím thẳng, sợ chính mình không cẩn thận lại phun miệng cười ra tiếng.
Được hai đại cung nữ hầu hạ, rốt cuộc Cửu công chúa cũng mặc xong chiếc váy, vốn là một bộ váy dài, làn váy dài quá người một chút thì cắt ngắn lại không sao cả, nhưng mà hai khối tròn trước ngực kia lại hết sức bằng phẳng trống không, vải dệt bị dư ra dồn đống nhăn nhún thành một bó, nhìn rất buồn cười.
Cửu công chúa cúi đầu nhìn chính mình, lại liếc qua bánh hạt sen, chút mừng thầm vừa mới xuất hiện lập tức đã biến mất không còn bóng dáng. Sao đều là quần áo giống nhau, mặc vào lại có sự khác biệt lớn đến vậy?
Ngu Tương nghiêm trang chỉ vào ngực nàng: “Nếu không, ta nhét hai cái bánh bao vào chỗ này của ngươi, giúp vải dệt căng ra được không?”
Ánh mắt Cửu công chúa sáng lên, vỗ tay nói: “Tốt lắm, như vậy đẹp mắt hơn rồi, nhỡ đâu ta đói bụng còn có thể lấy ra ăn hai lần.”
Tưởng tượng ra cảnh tượng một nữ tử tròn trịa nõn nà móc hai cái bánh bao trước ngực mình ra ăn từng ngụm từng ngụm sạch bách, khuôn mặt Ngu Tương dần trở nên vặn vẹo, sau đó nằm sấp mặt xuống bàn trang điểm, giấu kín khuôn mặt dưới khuỷu tay áo, bả vai run lên kịch liệt.
Cửu công chúa có chút hoảng hốt, đi qua nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng: “Bánh hạt sen, ngươi làm sao vậy? Đang êm đẹp sao lại khóc lên thế?”
Bả vai Ngu Tương càng thêm run rẩy lợi hại, Đào Hồng Liễu Lục, ngay cả hai đại cung nữ cũng đã sớm chạy ra ngoài sân viện, che miệng xoay người, run lên bần bật như bị rút gân.
Cửu công chúa nhìn Ngu Tương, lại nhìn bọn nha đầu ngoài cửa sổ, chân tay càng thêm luống cuống: “Các ngươi đều bị làm sao vậy? Là sinh bệnh sao?”
“Không, không có việc gì!” Ngu Tương phải hít sâu vài cái mới dám ngẩng đầu, mắt phiếm hồng, giống như vừa mới khóc xong, đứng đắn nói:“Tiểu Cầu nhi à, nếu để bánh bao ở trước ngực sẽ bị nhào nát mất, rất khó chịu, vẫn là đừng nhét bánh bao. Bộ xiêm y này đẹp như vậy, nhưng ngươi mặc vào có hơi rộng, ta giúp ngươi chọn một bộ khác, lại trang điểm vào , cam đoan lúc đi ra ngoài ai cũng phải khen ngươi xinh đẹp.”
Cửu công chúa hết sức kiên quyết giữ lấy vạt áo, nghe được vài câu cuối cùng mới động tâm, lắp bắp hỏi: “Thật vậy chăng? Có thể xinh đẹp giống ngươi vậy sao?”
“Còn xinh đẹp hơn ta kìa. Ngươi là hoa hồng, ta chỉ là phiến lá làm nền của ngươi thôi.” Ngu Tương xoa bóp bàn tay nộn thịt của nàng.
“Không, cả hai chúng ta đều là hoa hồng.” Cửu công chúa còn hoàn toàn tin là thật phản bác.
Ngu Tương mừng rỡ, ôm lấy cổ nàng lắc qua lắc lại, cuối cùng hung hăng hôn lên mặt nàng mấy cái.
Bên tây sương phòng nói cười yến yến, nhà giữa lại là một trời u ám. Ngu Diệu Kỳ rời khỏi tầm mắt của mọi người liền buông bàn tay che mặt xuống, trong mắt đâu có nửa giọt lệ nào, chỉ dư lại tràn đầy oán độc. Nàng theo con đường nhỏ bằng phẳng trở về, thấy hai bên bậc thang bằng đá cẩm thạch xuất hiện khe trượt, bỗng nhiên châm chọc nở nụ cười.
Tại phủ Vĩnh Nhạc Hầu này, không có đường mòn phủ kín đá vụn nào, chỉ có những con đường bóng loáng bằng phẳng; Phàm là bậc thang, nhất định sẽ có khe trượt; Từng cánh cửa mỗi phòng, nhất định ở dưới bậc cửa sẽ được san bằng. Hết thảy những cải biến rườm rà này, chẳng qua vì muốn cho xe lăn của Ngu Tương có thể dễ dàng đến từng nơi trong Hầu phủ.
Nàng không có hai chân lành lặn, lại có thể ở Hầu phủ hưởng sung sướиɠ, không có quan hệ huyết thống, lại có thể chiếm được sự sủng ái của mọi người. Không giống mình, rõ ràng thân thể khỏe mạnh, rõ ràng trong người chảy cùng dòng máu, lại không có cách nào sống yên ở chỗ này.
Đây là vì cái gì? Dựa vào cái gì?
Ngu Diệu Kỳ men theo khe trượt, từng bước một đi lên bậc thang, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, một dòng máu tươi từ đó ứa ra.