Mặc dù lão thái thái có nhiều bất mãn với Lâm thị, nhưng ngày thường cũng không quá khắt khe với bà ta. Nếu không phải lần trước tự bà ta chạy đến chính viện gây ầm ĩ, lão thái thái cũng sẽ không dùng những lời lẽ cay nghiệt như vậy để khiển trách.
Sau khi trở về, Lâm thị cũng tự suy xét vài ngày, cuối cùng lại sinh ra một nỗi sợ hãi vô hình với lão thái thái, lại càng hiểu rõ hôm mình chịu lập quân lệnh trạng, không chừng đã trao một cái chuôi kiếm lớn cho người ta nắm. Nếu bà ta gây ra chuyện không may, lão thái thái tuyệt đối sẽ không rộng rãi như trước kia nữa, nhất định sẽ lấy quân lện trạng cùng hưu thư để đuổi bà ra ngoài.
Rời khỏi Hầu phủ bà có thể đi đâu đây? Em trai ruột không đáng tin cậy, thứ trưởng huynh đã sớm trở mặt với bà, một nữ nhân gia như bà lại cầm trong tay rất nhiều của hồi môn, sợ là sẽ bị bọn người không có ý tốt xé tươi nuốt sống không còn gì.
Nỗi lo lắng âm thầm này thỉnh thoảng lại xuất hiện hành hạ bà từng chút một, bà ta cũng không dám thổ lộ hết với nữ nhi, chỉ có thể dặn dò nữ nhi ngàn vạn lần không được phạm sai lầm một lần nữa, ngàn vạn lần phải khiến lão thái thái cùng Ngu Phẩm Ngôn vui lòng.
Mới đầu Ngu Diệu Kỳ còn nhẫn nại trả lời hai tiếng, thấy bà ngày nào cũng nói lúc nào cũng nói, lòng dạ liền bắt đầu không thuận. Lại có thêm tin hồi âm từ người phái đi điều tra Thẩm Nguyên Kỳ, nói hắn là nhân sĩ Lĩnh Nam, vì phụ mẫu đều mất nên được Tiết gia nhận làm nghĩa tử, mặc dù không thể tra được đoạn lý lịch từng bán mình làm nô, nhưng lại nhờ trí nhớ của người nọ vẽ ra một bức họa giống nhau như đúc.
Thời điểm Ngu Diệu Kỳ vừa mở bức họa kia ra đã bị dọa cho sắc mặt trắng bệch. Gương mặt này dù có bị đốt thành tro nàng cũng nhận ra, đây không phải là con trai trưởng Thẩm gia, Thẩm Nguyên Kỳ sao! Hắn thế mà lại có vận may lớn đến thế!
Đúng rồi, gia đình mà hắn bán mình kia đúng là họ Tiết, là danh gia vọng tộc nổi tiếng một vùng Lĩnh Nam, chẳng những của cải trong nhà phong phú, trong triều lại càng có vài phần thế lực. Chỉ cần hắn không phải người cổ hủ không hiểu tùy cơ ứng biến, có bối cảnh như thế trợ lực sớm muộn gì cũng có ngày hết khổ, huống chi hắn vốn là kẻ thông minh tuyệt đỉnh, tài hoa hơn người.
Ngu Diệu Kỳ thiêu hủy bức họa, cảm giác tim mình như phảng phất cũng bị cả ngọn lửa đang bùng cháy trước mặt liếʍ láp, vô cùng lo lắng, cảm giác đau đớn khó có thể nói nên lời. Tại sao ông trời lại bất công như thế, cho huynh muội Thẩm gia có dung mạo hơn người, còn cho bọn họ số mệnh lớn lao, luôn có thể biếm hiểm thành an, tìm được đường sống trong cảnh khốn cùng. Lại luôn vô cùng keo kiệt với nàng, mỗi một bước ngoặt trong vận mệnh đều giấu giếm bất hạnh phía sau, khiến nàng đối phó đến mệt mỏi.
Ban đêm, nàng rót một bình rượu Thiệu Hưng (một loại rượu lâu năm của vùng Chiết Giang Trung Quốc), khiến cho bản thân say khướt mới miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ, ngày hôm sau phải vuốt vuốt cái đầu đau nhức kịch liệt đi đến thỉnh an lão thái thái.
Lão thái thái vô cùng không kiên nhẫn gặp hai mẹ con, đơn giản khẽ gật đầu liền muốn đuổi hai người rời đi, lại không ngờ Lâm thị đột nhiên lên tiếng: “Mẫu thân, năm nay Tư Vũ đã mười sáu , cũng nên lấy chồng rồi phải không? Đã định được hộ gia đình nào rồi, con giúp đỡ lo liệu cho chu toàn.”
Ngu Tư Vũ đã sớm đợi từ lâu, trong lòng như có lửa đốt, thấy bà ta chủ động hỏi thăm vội vàng dùng ánh mắt cảm kích nhìn qua, sau đó lại chăm chăm nhìn về phía lão thái thái.
Lúc này lão thái thái mới nhớ tới chuyện ấy, cười lạnh: “Cũng không phải là ta chọn giúp nàng, là chính bản thân nàng chọn trúng mới đúng. Là trưởng tử của Phương đại nhân, quan sử ti vận chuyển muối ở Dương Châu, là thám hoa lang kim khoa Phương Chí Thần.”
Ngu Tư Vũ ngượng ngùng cúi đầu.
Cũng không biết tại sao, những năm này chức quan của Ngu Phẩm Ngôn càng ngồi càng cao, quyền lực trong tay càng lúc càng lớn, nhưng những nhà thế gia huân quý có lui tới với Hầu phủ ngược lại càng lúc càng ít đi. Năm trước Ngu Tư Vũ còn có thể nhận được vài tờ bái thϊếp, có thể đi vòng tiếp xúc với một số tỷ muội gia thế tương đối, những năm này lại không hề nhận được nữa.
Dù nàng chủ động đi tìm người ta, người ta lại còn tránh tránh né né với nàng. Lại bởi vì Ngu Tương đi đứng bất tiện không thích tiếp khách, cả ngày cửa phủ đều ở trong tình trạng đóng chặt, lão thái thái vì chìu theo ý nàng nên càng không lui tới với các nhà khác. Thời gian dài Ngu Tư Vũ cũng không còn cách nào, chỉ đành đợi ở nhà đánh đàn thêu hoa mà ăn hận, lại bởi vì đầu óc nàng ngu dốt không hiểu chuyện, nên càng không biết gì đến thế sự bên ngoài.
Chuyện Hoàng Thượng chém gϊếŧ khắp quan trường Dương Châu đã sớm huyên náo đến mức người ngoài đường cũng biết, nơi này nàng còn mơ tưởng giấc mộng đẹp lấy chồng mười dặm hồng trang.
Lâm thị nhanh chóng liếc nhìn nữ nhi một cái, cất giọng nói: “Quan sử ti vận chuyển muối? Là thám hoa lang kim khoa? Đây chính là cửa hôn sự rất tốt. Đã trao đổi thϊếp canh và hôn thư rồi sao?” Bởi vì bà ta cũng giống Ngu Tư Vũ, đều là người không rành thế sự, nói ra lời này cũng không khiến người ngoài hoài nghi.
“Vừa không thϊếp canh cũng không hôn thư, ta đang muốn phái người đi Dương Châu nghị hôn.” Lão thái thái đối với hai người ngu xuẩn này thật sự có chút tuyệt vọng, đập mạnh quải trượng lên mặt đất, nhắc lại một câu: “Ngu Tư Vũ, ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi thật sự không hối hận sao? Quả thật muốn gả vào Phương gia?”
“Hôn nhân đại sự đâu thể lấy ra đùa giỡn? Bẩm lão tổ tông, tôn nữ đã dứt khoát.” Ngu Tư Vũ mở miệng gằn từng câu từng chữ.
“Rất tốt, trước khi phái người nghị hôn, ta muốn nói cho ngươi biết một chuyện, ngươi cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Lão thái thái rót xuống một chén trà nóng, chậm rãi mở miệng: “Hơn tháng trước Phương đại nhân kia vì không làm tròn trách nhiệm, tham ô, phạm các loại tội danh vì tư lợi trái pháp luật, đã bị lôi ra chém đầu. Dù Phương Chí Thần chưa bị hỏi tội, nhưng công danh trên người lại lấy ra để chuộc mẫu thân hắn, tất cả gia tài bạc triệu của Phương gia đều bị sung công. Hiện giờ hai mẹ con hai kia lang bạc giang hồ, đói khổ lạnh lẽo, đang chờ phần của hồi môn này của ngươi cứu mạng. Ngươi đã chung tình với hắn như vậy, cũng được, ta sẽ thành toàn cho ngươi.”
Nói đến đây, lão thái thái cũng không thèm nhìn vẻ mặt kiếp sợ thất thần của Ngu Tư Vũ, nhìn sang Mã ma ma phất tay: “Sai Phúc Thuận dẫn người đi xuống Dương Châu, nhất định phải dẫn hai mẹ con Phương gia đủ lông đủ tóc về đây, đây chính là thân gia tương lai của phủ Vĩnh Nhạc Hầu chúng ta, không được chậm trễ.”
Mã ma ma thấp giọng đồng ý, vừa nhấc chân muốn đi ra ngoài, lại bị Ngu Tư Vũ vừa tỉnh lại từ cú sốc giữ chặt tay áo, dồn dập gào thét: “Không thể đi! Không thể đi!”
Liên tục la vài tiếng, nàng lại lộ vẻ mặt hoài nghi, nhìn về phía lão thái thái hỏi: “Lão tổ tông, nhất định là người đang lừa gạt tôn nữ phải không? Phương công tử được Hoàng Thượng bổ nhiệm là thám hoa lang, lại được phong chức tri châu ở Dương Châu, thánh quyến hậu đãi mức ấy có thể so với trạng nguyên lang. Quả thật nếu trong nhà hắn có vấn đề, Hoàng Thượng há có thể có loại thái độ rộng rãi mức ấy? Nhất định là người gạt con, người thiên vị, không muốn cháu gái sống những ngày tốt lành! Người là bà lão hồ đồ…”
Nói xong câu cuối cùng, sắc mặt nàng dần dần trở nên điên cuồng, vừa cười vừa khóc, vừa mắng vừa la, bộ dáng vô cùng kinh người. Phú quý vô song muốn có đã lâu trong nháy mắt biến thành tro bụi, phu quân cùng công tử văn nhã thoáng đã biến thành phạm quan, sự chênh lệch trong suy nghĩ so với thực tế cứ như dòng sông với mặt biển, chấn động đến mức khiến nàng như điên loạn, lại thêm việc nhiều người nhìn vào chê cười, ngay cả ý nghĩ muốn chết cũng đã xuất hiện trong đầu nàng.
Lão thái thái cũng không cho người kéo nàng lại, càng không trả lời, chỉ nhìn Mã ma ma phất tay, lệnh bà đi mời Hầu gia đến. Đầu gỗ thì phải gõ bằng búa tạ, nếu không cả đời này đừng nghĩ đến việc thông suốt!
Khi Ngu Phẩm Ngôn ôm Ngu Tương tới, Ngu Tư Vũ vẫn còn không ngừng kêu la câu ‘Không thể nào’ càng các câu điên cuồng khác, tất nhiên vẫn không chịu đối mặt với thực tế. Nhìn thấy đại ca đến đây phảng phất giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, cuống quít hỏi: “Đại ca, lão tổ tông muốn hù dọa muội phải không? Phương gia kia đã xảy ra chuyện? Phương công tử mới vừa trúng Thám hoa mà, Hoàng Thượng còn chính miệng tán thưởng mà!”
Ngu Phẩm Ngôn nhẹ nhàng đặt muội muội trên giường êm, bản thân cũng ngồi xuống bên cạnh, sửa sang lại làn váy của muội muội cho ổn thỏa, lại rót một chén trà nóng nhét vào tay nàng, lúc này mới thản nhiên mở miệng: “Ngay cả cái đầu người Phương gia cũng là do ta chém, đúng là ngày Ngu Diệu Kỳ trở về nhà.”
Chỉ một câu nói ngắn ngủi, Ngu Tư Vũ lại như bị sét đánh, lập tức ngồi sững trên đất không đứng dậy nổi, qua thật lâu mới nỉ non khóc lên: “Đại ca, sao huynh lại nhẫn tâm như thế? Biết rất rõ ta và Phương công tử có hôn ước, vì sao không hạ thủ lưu tình buông tha cho nhà hắn? Đây là huynh muốn hại muội pải không! Vì sao huynh có thể lục thân không nhận đến mức ấy?”
Ngu Tương gặm một miếng điểm tâm, uống một hớp mật trà, nghe thấy lời này liền không vui, ném điểm tâm trong tay về phía nàng, mắng: “Ngươi có biết mình đang nói cái gì không hả! Hoàng Thượng muốn gϊếŧ người, ngươi lại muốn ca ca đi cứu, tội danh của Phương gia đã rõ, lại muốn khiến ca ca gánh thêm cái tội danh vì việc tư trái pháp luật, ngươi sợ Hoàng Thượng chưa đủ nghi kỵ ca ca sao?
Vốn ca ca ở trong triều đã gây vô số thù hằn, không cẩn thận một chút sẽ bị đám quan văn buộc tội. Huynh ấy vốn chuyên tư pháp vụ, ngươi lại muốn huynh ấy vì việc riêng trái pháp luật. Ngươi có biết Phương gia bị tội gì tên mới chém đầu không? Đó là tội không làm tròn trách nhiệm, vì việc tư trái pháp luật! Ngươi nói lời này đến tột cùng là có ý gì? Muốn ca ca vì hôn sự của ngươi dâng tấu chương xin tội, thậm chí dâng cả tính mạng sao?
Ngu Tư Vũ, ngươi biết đến tột cùng mình họ gì hay không, ai mới là người nhà của ngươi? Ngươi đúng là kẻ ăn cây táo, rào cây sung, lang tâm cẩu phế, xem ta có đập chết ngươi không!”
Liền ném mạnh ba bốn miếng điểm tâm xuống, nàng mới ngừng quát mắng, phồng má há miệng thở dốc.
Vốn Ngu Phẩm Ngôn còn có chút không ngờ, thấy bộ dáng đầy căm phẫn này của nàng, lập tức trong lòng cực kỳ vui mừng, vừa mím môi nín cười vừa nâng chén trà lên chậm rãi đút nước cho nàng.
Hai người cháu gái ruột thịt, một người mang lòng tính kế người nhà, một người một lòng chỉ vì người ngoài, cũng không biết đến tột cùng Ngu gia đã tạo cái nghiệt gì mới nuôi ra hai người có tiền đồ thế này. Chỉ đơn giản như Tương Nhi, mặc dù không phải là ruột thịt lại hơn cả ruột thịt, không uổng công mối duyên phận này.
Tâm tình tồi tệ của lão thái thái lúc này mới thoáng hòa hoãn, liếc nhìn Ngu Tư Vũ đang chật vật cả người, nói ra: “Đều nói con gái lớn không thể trông cậy, giữ đến giữ đi lại thành thù, quả nhiên người và ca ca ngươi đã kết thâm cừu đại hận. Cũng được, hôm khác ta liền gả ngươi đến Phương gia, ngươi trở về chuẩn bị một chút đi.”
Trong lòng Ngu Tư Vũ biết đã không còn may mắn nữa, quệt chùi vết bánh ngọt trên trán rồi khóc lóc: “Không nên làm vậy mà, lão tổ tông, tôn nữ biết sai rồi, ngài tha cho con lần này đi. Phương gia đã tan cửa nát nhà, người không thể gả con sang đó được!”
“Đây không phải là điều ngươi cầu xin ta sao? Lúc đầu ta khuyên ngươi bao nhiêu lần? Ngươi về phòng bấm tay tính toán lại xem.” Lão thái thái giễu cợt.
Ngu Tương len lén lật quyển sổ đang đè nặng trong lòng bàn tay nàng ra xem, quả nhiên bên trong ghi lại tư liệu của tất cả binh sĩ chưa có hôn phối trong kinh, tuy dòng dõi không cao nhưng phẩm hạnh lại rất tốt, mỗi một trang còn có kèm theo hình vẽ, đúng là một quyển sách coi mắt.
Quả nhiên lão thái thái chỉ muốn hù dọa Ngu Tư Vũ, kì thật đã sớm chọn ra người đáng xem trọng cho nàng, chỉ còn chờ bản thân nàng tự chọn. Nếu lòng dạ Ngu Tư Vũ không quá cao, mí mắt lại không quá cạn, chắc chắn cuộc sống tương lai sẽ vô cùng thoải mái. Tạm thời không đề cập tới, ít nhất cũng sẽ thoải mái hơn Ngu Diệu Kỳ lòng dạ quá cao.
Nàng là nữ chính, người sau này muốn được gả chính là hoàng đế, chỉ không biết sẽ cho vị hoàng tử nào? Nếu là thái tử còn tốt, nếu là mấy vị khác… Hầu phủ liền gặp nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, trong lòng Ngu Tương bỗng thấy rét lạnh, lại suy nghĩ nên phá hủy hôn sự của Ngu Diệu Kỳ như thế nào cho tốt. Quản nó có phải nội dung vở kịch hay không làm gì chứ, bảo vệ ca ca là điều cần phải làm nhất. Ca ca có quan hệ thân thiết với thái tử, trong tay lại nắm đại quyền, đối với những hoàng tử có ý đồ đoạt ngôi mà nói, người đầu tiên phải đối phó không cần nghi ngờ chính là ca ca.
Ngu Tương càng nghĩ càng sốt ruột, nhịn không được dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống chỗ Ngu Diệu Kỳ.
Ngu Diệu Kỳ vừa vặn cũng ngước mắt nhìn nàng, sắc mặt tái nhợt, chợt nhanh chóng cúi đầu. Mặc dù nàng ta mới là chính nữ thật sự của Hầu phủ, nhưng chẳng biết tại sao, khi đối mặt với Ngu Tương lại luôn luôn có cảm giác không ngóc đầu lên được, cũng bởi vậy, sự oán hận giấu dưới đáy lòng cùng sự không phục càng ngày càng nhiều thêm.
Ngu Tư Vũ đâu còn có tâm tư quan sát sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người, chỉ một lòng quỳ trên mặt đất dập đầu bang bang, trong miệng không ngừng xin tha. Lúc này nàng mới hoảng hốt hiểu ra vì sao lão tổ tông cùng Ngu Tương luôn ba lần bốn lượt hỏi nàng có hối hận hay không, thì ra tất cả những điều bọn họ nói đều là thật sự, cũng không phải vì không muốn mình có cuộc sống tốt nên muốn ngăn trở lừa gạt.
Nàng hối hận sao? Đó là đương nhiên! Nàng hối hận đến xanh cả ruột, hận không thể cho thời gian quay ngược trở lại, liền muốn quất chết Bùi thị tại chỗ, kẻ luôn không ngừng nhắc bên tai nàng rằng Phương gia phú quý đến đâu, con trai bà ta ưu tú thế nào.
hết chương 64