Sau khi Ngu Phẩm Ngôn vào phòng cũng không nhìn Lâm thị cùng Ngu Diệu Kỳ, chỉ chào lão thái thái một tiếng liền xoay người đến chỗ Ngu Tương, ôm nàng ngồi lên đùi mình. Ngu Tương xoay người đút cho hắn một hạt đậu phộng, sau đó lại tiếp tục công việc bóc vỏ.
“Đừng ăn, cả ngày không phải đậu phộng thì là hạt dưa, coi chừng nóng người.” Ngu Phẩm Ngôn đoạt lấy đĩa đậu phộng đặt trên bàn, đưa cho Mã ma ma mang đi, phân phó: “Pha cho tiểu thư một ly trà khổ đinh đến đây.”
Mã ma ma thấp giọng đồng ý, lại nghe Ngu Tương la lên: “Trà khổ đinh rất đắng, thêm hai muỗng đường trắng.” Lại thấy mí mắt huynh trưởng cụp xuống, ngập ngừng nói: “Không không không, thêm một muỗng, một muỗng là được rồi!”
Ánh mắt huynh trưởng ánh mắt vẫn tràn đầy không đồng tình như cũ, nàng ai oán giãy dụa: “Nửa muỗng, không thể thiếu.” Vừa nói vừa vươn móng tay xanh nhạt chọc chọc vào l*иg ngực cứng rắn của huynh trưởng.
Cuối cùng Ngu Phẩm Ngôn cũng thôi xị mặt, trong chốc lát khuôn mặt lạnh lùng đã hóa thành một bộ mềm như nước, bất đắc dĩ nói: “Thêm nửa muỗng đường đi.” Ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve làn môi như cánh hoa của muội muội, thầm nghĩ người này thích ăn đường như vậy, khó trách ngọt lành ngon miệng như thế, cũng không biết khi nào mới có thể đủ hiểu biết để hắn ăn một ngụm vào bụng.
Thật thật là một đôi oan gia hoan hỉ, duyên phận cứ như đã tu luyện trăm năm. Lão thái thái lắc đầu bật cười, nhất thời tâm trạng cũng tốt lên không ít.
Cùng ở trong phòng, hai mẹ con Lâm thị cúi đầu xuống, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lại qua một khắc nhỏ sau, Ngu Tư Vũ khoan thai đến chậm, Mã ma ma cũng đi theo phía sau bưng nước trà .
“Ra mắt lão tổ tông, ra mắt mẫu thân, hôm nay gọi con đến gây có chuyện gì ạ?” Vẻ mặt Ngu Tư Vũ đầy chờ mong, âm thầm đoán có phải mọi người đang muốn nói về việc hôn nhân của mình hay không.
“Ngồi đi, mẫu thân ngươi có chuyện muốn nói, chúng ta ngồi nghe một chút.” Lão thái thái xua tay, sau đó nhìn về phía Lâm thị.
Lâm thị rót một ly trà, sau đó mở rương lấy sổ sách ra, chụp thật mạnh trên bàn, giọng điệu vô cùng kích động: “Mẫu thân nhìn những món sổ sách này xem, đồ cưới của con lại bị thiếu hụt hơn mười vạn lượng bạc trắng, còn có năm cửa hàng đang làm ăn thịnh vượng cũng bị bán đi, nếu không phải con thu hồi đúng lúc, qua vài năm nữa sợ rằng thứ còn lại chỉ là một cái xác! Con đang muốn hỏi thử xem là ai được quản gia? Lại đi giở trò bỉ ổi như thế!” Vừa nói vừa dùng ánh mắt hung ác liếc về phía Ngu Tương.
Lúc này Ngu Tương lại đang rúc vào trong lòng huynh trưởng, cái miệng nhỏ nhắn chỉ chăm chăm hớp từng ngụm nhỏ nước trà do huynh trưởng đưa đến, giống như không hề nghe thấy tiếng bà ta lên án.
Lão thái thái ngược lại bắt đầu cười, trong lời nói ẩn chứa sự phẫn nộ đang cố kìm nén: “Lâm thị, ngươi nhìn cho kĩ bìa sách xem, những thứ sổ sách xảy ra vấn đề đều từ Thành Khang hai mươi mốt năm trước, khi đó vẫn do ta quản gia.”
Nói vậy…đây là đang thừa nhận chuyện có ngầm chiếm đồ cưới sao? Là lão thái thái chính miệng thừa nhận? Lâm thị trợn tròn mắt. Đương nhiên bà thấy rõ số năm đánh dấu trên bìa trang sổ, nhưng bà ta cơ bản không ngờ rằng lão thái thái lại làm chuyện như vậy.
Nhà mẹ lão thái thái chính là đại gia đình nổi danh học giả uyên thâm lại giàu có nhất triều Đại Hán, từ lúc Đại Hán khai quốc tới nay cũng chưa hề sinh ra người nào đức hạnh bại hoại, gia giáo khắc nghiệt tới mức đến từng chi tiết nhỏ nhất. Bản thân lão thái thái lại là thục nữ giữa các thục nữ, trong mắt không chấp nhận nổi một hạt cát.
Làm sao bà có thể làm ra được một chuyện gièm pha như vậy? Lâm thị kiên quyết cho rằng là Ngu Tương làm giả sổ sách, đẩy hết những khoản nàng làm thiếu hụt lên trên người đã quản gia trước nàng, khiến bà ta nghĩ lầm là lão thái thái làm, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Bà ta cố ý làm lớn chuyện cũng chỉ muốn để lão thái thái thấy rõ bộ mặt thật của Ngu Tương. Nhưng mà vạn vạn không ngờ, lão thái thái thật sự nhận việc mình làm, không có một chút do dự. Bà ấy ngầm chiếm đồ cưới của mình để làm gì Có thể dùng vào chỗ nào? Quả thật khiến người ta không thể tưởng tượng.
“Mẫu thân, sủng ái hài tử cũng không thể sủng đến mức đó! Chuyện lớn như vậy mà người cũng có thể nâng xuống giúp nàng sao!” Lâm thị hổn hển la lên.
“Ngươi câm mồm cho ta!” Lão thái thái nâng chén trà lên hung hăng đập về phía bà ta, một tiếng “phanh” vang lên giống như trực tiếp đánh vào lòng mọi người trong phòng, chấn động đến mức khiến mọi người câm như hến.
Ngu Tương vùi mặt mình vào trong vòng ôm ấp của huynh trưởng, hai tay nàng nhanh chóng ôm lấy thắt lưng gầy cứng cáp của hắn. Ngu Phẩm Ngôn nghĩ rằng nàng sợ hãi, vội vàng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, cúi đầu đang định an ủi vài câu, đã thấy nàng lặng lẽ nhìn mình chớp mắt vài cái, một bộ dáng tiểu quỷ đầy xấu xa.
Thiếu chút nữa không nhịn được, Ngu Phẩm Ngôn cười nhẹ ra tiếng, lại yêu thương nhéo nhẹ chóp mũi nàng, dùng khẩu hình miệng nói một câu: ‘bướng bỉnh’.
Ngu Diệu Kỳ né tránh phía sau Lâm thị, cảm giác không yên càng thêm nồng đậm. Ngu Tư Vũ thấy Lâm thị ý muốn gây phiền toái cho Ngu Tương, vốn còn định vui sướиɠ khi người gặp họa, ai ngờ tình huống lại chuyển biến đột ngột, lão thái thái nhưng lại chính miệng thừa nhận mình đã ngầm chiếm đồ cưới của Lâm thị. Bí mật động trời này cũng đủ dọa nàng sợ chết khϊếp, không khỏi sinh ra cảm giác thê lương.
Lão thái thái thấy sắc mặt Lâm thị trắng bệch, khó mà nói nổi câu nào, vì thế tiếp tục: “Ngươi có biết vì sao ta phải tham ô đồ cưới của ngươi sao? Năm Thành Khang thứ mười, Ngôn Nhi vào cung tham tuyển làm thư đồng cho Thái tử, cần phải gấp rút chuẩn bị một số lượng bạc lớn; năm Thành Khang mười bốn, chi thứ hai, tam phòng, tứ phòng, ngũ phòng chạy tới cửa ầm ĩ muốn ra ở riêng, ta với Ngôn Nhi một già một trẻ, quả thật yếu thế, lại phải lấy ra một số lượng bạc lớn thu mua tộc lão.
Năm Thành Khang mười sáu, tam phòng dàn dựng độc kế oan uổng Ngôn Nhi hiết hại mạng người, lại phải trút một đống bạc ra lo liệu; năm Thành Khang mười bảy tới mười chín, Ngôn Nhi bị trúng độc ba lần, đe dọa tính mạng, chỉ tiền chữa bệnh thôi đã mất hơn nửa gia nghiệp……
Sau khi Tuấn Kiệt qua đời, vốn dĩ đại phòng đã bấp bênh, lại có một đám sài lang hổ báo luôn chờ chực giành lấy Hầu phủ làm của riêng. Dưới tình huống như vậy, một trăm hai mươi bàn đồ cưới của ta cũng đã sớm chi tiêu sạch sẽ, mà phần của ngươi chỉ xem như rách một lớp da giấy mà thôi.
Năm đó ta cũng đã tự mình đến hỏi mượn ngươi một ít đồ cưới, ngươi còn gật đầu đồng ý, thế nào, bây giờ lại đổi ý? Cũng đúng, vào những thời điểm Ngôn Nhi cận kề cái chết, ngươi đang ở trong phòng thiêu giấy vàng; lúc Ngôn Nhi bán mạng trên chiến trường, ngươi lại ở nhà thêu di ảnh; lúc Ngôn Nhi làm Đô Chỉ Huy Sứ, mỗi ngày phải tra tấn gϊếŧ người đến mức tổn hại phúc khí ngươi lại chỉ tâm tâm niệm niệm muốn đón nữ nhi trở về.
Những thời điểm Ngôn Nhi cần ngươi ngươi đang làm cái gì? Ngươi còn nghĩ hắn là con ngươi sao? Hiện tại mỗi ngày sống thoải mái quá nên ngươi rảnh rỗi chạy đến khởi binh vấn tội, ngươi cũng không nhìn xem mình có xứng hay không, có mặt mũi mở miệng hay không!
Giờ ta cứ thấy ngươi liền thấy ghê tởm, nếu Tuấn Kiệt dưới suối vàng có biết, chắc chắn sẽ nhờ quỷ sai gửi cho ngươi một tờ hưu thư tự tay nó viết, ngươi có tin hay không? Ngươi có dám quỳ gối trước bài vị của Tuấn Kiệt rồi tự mình hỏi xem nó đang nghĩ cái gì không?”
Lâm thị càng nghe sắc mặt càng tái nhợt, đến mấy câu cuối cùng đã lung lay sắp đổ, nói năng lộn xộn: “Mẫu thân, con, con sai lầm rồi, con toàn không nhớ rõ. Không không không, nếu mà con sớm biết rằng…… Cũng không phải, con cứ nghĩ rằng……”
Giờ phút này đầu óc bà ta đã rối loại, phát hiện dù mình có nói cái gì cũng không thích hợp, nói cái gì cũng đều sai, lại thêm ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm của con trai nhìn qua, thiếu chút nữa khiến bà ta sụp đổ ngay tại chỗ. Không phải bà ta không cần con trai, chỉ là lúc thanh tỉnh thì đã quá muộn, chắc chắn không thể quay đầu.
Ngu Diệu Kỳ hận không thể hóa thành một làn khói nhẹ biến mất. Vốn tưởng rằng sau này dựa vào Lâm thị là có thể trải qua những ngày tốt đẹp, làm sao ngờ được mức độ bị chán ghét của Lâm thị đã vượt qua cả tưởng tượng của nàng ta, cao đến mức thần tăng quỷ ghét. Buộc vào một chỗ với Lâm thị, khó trách không được một chút ưu ái nào trước mặt lão thái thái cùng Ngu Phẩm Ngôn.
Vẻ mặt Ngu Tư Vũ đờ đẫn, cũng không còn cảm xúc qua lớn đối với việc này việc này.
Ngu Tương đã nghe đến mức cả người muốn nổi nóng, khẽ nhích thân ra khỏi vòng tay huynh trưởng, liếc nhìn Lâm thị cười lạnh: “Mẫu thân nghĩ cái gì? Nghĩ rằng tất cả mấy thứ này đều do ta ngầm chiếm, ngược lại còn muốn vu oan lên đầu bà nội sao? Bà cũng không chịu khó xem lại toàn bộ sổ sách rồi hãy đến tìm ta gây phiền toái.
Đồ cưới của bà nội không có khả năng có thể hoàn lại, mấy năm nay trong phủ hơi phục hồi, tất cả tiền bạc còn lại đều cầm lấy bù vào dám đồ cưới của bà. Bà nhìn cho kĩ sổ sách năm Thành Khang hai mươi ba xem, năm cửa hàng buôn bán thịnh vượng của bà và mười vạn lượng bạc đã sắp trả lại toàn bộ, bà lại còn chạy tới chỗ này làm ầm ĩ với bà nội, thật sự khiến người ta cười chê!”
Nàng rút quyển sổ có tiêu đề ghi ‘Thành Khang hai mươi ba năm’ ra, hung hăng vứt lên đầu Lâm thị.
Lâm thị la đau một tiếng, cố nén kinh ngạc trả lời: “Cái này chưa nói, vì sao mỗi tháng ngươi đều lấy từ cửa hàng bên thành tây của ta hai trăm lượng bạc chứ? lấy hết bốn năm, ước chừng cũng gần cả vạn lượng phải không?”
Ngu Tương lắc đầu, mở miệng gằn từng tiếng: “Hai trăm lượng bạc kia mẫu thân nên đến hỏi cậu nhỏ cho rõ xem. Một nhà cậu nhỏ làm ăn thiếu bền vững, mỗi tháng đều đến phủ đòi tiền. Mỗi tháng ta cũng chỉ có hai mươi hai lượng bạc, không thể cung cấp nổi cho bọn họ, lại quản việc bếp núc nhưng không thể tham ô, chỉ có thể lấy hai trăm lượng từ trong đồ cưới của bà ra tiếp tế. Nếu mẫu thân cảm thấy không đúng, có thể tự mình đi tìm cậu nhỏ đòi về.”
Lâm thị trợn tròn mắt, Ngu Diệu Kỳ lại cúi thấp đầu thêm, trong lòng càng thêm kinh ngạc. Vạn vạn không ngờ được, chẳng những Lâm thị không thể dựa vào, nhà cậu lại càng không thể trông cậy, mỗi tháng đều tới cửa nhà cháu gái ngoại tống tiền, đây là cái loại không biết xấu hổ tới trình độ nào nữa! Không phải mới vừa rồi còn nói phú khả địch quốc sao?
Ngu Tương tiếp tục trào phúng: “Ngay cả sổ sách mẫu thân cũng chưa xem hết đã trủ tất cả tội danh lên trên đầu ta, lập tức tìm bà nội lý luận, đây rõ ràng là muốn dẫm tất cả thể diện của ta dưới lòng bàn chân mà chà đạp! Nếu nhỡ truyền ra ngoài câu nào không dễ nghe, ta cũng không còn cách nào sống yên ở kinh thành.
Ta thật sự kì quái, rõ ràng ta và ca ca cũng đều là con ruột của bà, vì sao bà chỉ yêu thương một mình nhị tỷ tỷ, ngược lại cứ xem chúng ta như không tồn tại? Rốt cuộc ai mới là người làm bạn bên cạnh bà mười bốn năm? Phàm là bà còn xem trọng chút tình nghĩ mẹ con nhất định sẽ đến hỏi riêng ta trước, hoặc cũng nên kiên nhẫn xem cho xong hết đống sổ sách đó, như vậy thì làm sao có thể tạo ra cái trò khôi hài như hôm nay? Mỗi cử chỉ hành động của mẫu thân thân thật là làm lòng người lạnh ngắt!”
Nàng ra vẻ thương tâm lau khóe mắt, vùi vào trong lòng huynh trưởng tìm kiếm an ủi. Không phải Lâm thị không chịu thừa nhận nàng sao? Nàng càng muốn lấy tình cảm mẹ con ra ép buộc bà ta.
Ngu Phẩm Ngôn gắt gao ôm muội muội, môi rất nhanh lướt qua thái dương của nàng, khi nhìn qua Lâm thị, một tia ôn nhu trong đáy mắt đã lập tức biến thành sát khí, gằn từng câu: “Vốn ta còn tưởng rằng chúng ta là người một nhà, ở thời điểm khó khăn nên cùng nhau vượt qua, nhưng thì ra mẫu thân không nghĩ như vậy. Như thế, hôm nay liền giở hết sổ sách ra tính toán phân chia rõ ràng, miễn cho ngày sau đồ của ta của bà liên lụy không rõ.”
Cái gì gọi là của ta của bà? Đây là muốn phân rõ giới hạn với mình sao? Lâm thị hối hận không kịp, chỉ có thể thu vạt áo, khổ sở nói không ra lời.
Ngu Diệu Kỳ thình lình quỳ giữa phòng, vừa dập đầu vừa nói: “Mong bà nội tha thứ cho mẫu thân lần này. Cũng do mẫu thân bị hồ đồ mới có thể như thế. Sau này ca ca cũng có một phần trong đồ cưới của mẫu thân, để dành cho ca ca nhiều một chút cũng là đáng giá ……”
“Ngươi nói đúng vậy!” Ngu Tương cúi đầu nhìn nàng, trong ánh mắt đều là suy ngẫm cùng trào phúng: “Đồ cưới của mẫu thân cũng có một phần cho ca ca, nhưng nhìn mẫu thân đi, cũng không có chút nào bận tâm đến ca ca, liền đã coi ngươi như trân bảo trong lòng. Ngươi vừa mới trở về liền gây ra mưa gió ầm ĩ, qua vài năm nữa còn không phải sẽ nắm trọn đống đồ cưới của mẫu thân trong lòng bàn tay sao? Đấy cũng không phải không thể!”
Ngu Diệu Kỳ không ngờ nàng lại nói trắng ra như vậy, vừa dập đầu một nửa liền ngây ngẩn cả người, thật sự không tìm thấy từ nào phản bác.
Mi tâm lão thái thái nhảy dựng, lúc này mở miệng: “Tương Nhi nói đúng, qua mấy năm nữa Lâm thị làm sao còn thấy được Ngôn Nhi! Lâm thị, nếu ngươi quả thật biết mình sai, vậy thì thuận tiện bây giờ chia đồ cưới cho mấy đứa nhỏ luôn đi, không thể chỉ cưng chìu một đứa.”
Không phải ngươi nói ta lén lút nuốt đồ cưới của ngươi sao? Tốt lắm, hôm nay ta liền quang minh chính đại nuốt sạch lấy nó, cũng tốt hơn đút tất cả vào cái miệng bạch nhãn lang* Ngu Diệu Kỳ.
*Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
Trong nháy mắt Ngu Tư Vũ đang ngồi hóa đá trên ghế đã có tinh thần dồi dào.
Lâm thị nhìn khuôn mặt khắc nghiệt của lão thái thái, lại nhìn vẻ mặt lãnh khốc của con, chỉ cảm thấy tâm can tì phế thận đều bị bóp nát, đau không thể nhịn nổi.
Phân chia, bà ta không cam lòng, nhưng nếu hôm nay không chia, sợ là ngày sau không có ngày lành, ai bảo lúc này bà lại sai càng thêm sai chứ!
Trên mặt Ngu Diệu Kỳ không hiện biểu tình, kì thật lòng đã nóng như lửa đốt, cảm nhận sâu sắc loại cảm giác nghẹn khuất muốn hộc máu là gì.
hết chương 59