Thú Nhân Chi Luyến Sủng

Chương 17

Chương 17: Trầm Lăng mê người
Trời u ám, mưa to vẫn không ngừng rơi.

Mặt đất hầu như đã bị lụt lội bao phủ, rừng cây ngày xưa xanh um tươi tốt, giờ đều bị che dấu bởi màn nước đυ.c ngầu.

Trên mặt đất, chim bay cá nhảy đều điên cuồng hướng chỗ cao chạy tới, những chỗ chũng đều đã bị lũ lụt hung mãnh bao trùm toàn bộ, kinh ngạc nhìn những tư thái khác nhau của dã thú, Trầm Lăng than lớn: tạo hóa thật mạnh mẽ.

“Bác Nhã, tìm nơi cao nghỉ ngơi đã.” Ba Tạp lớn tiếng nói xong, cặp mắt to sắc bén từ đầu chí cuối thủy chung không hề thả lỏng cảnh giác, thời khắc mùa mưa chuyển giao, toàn bộ chim bay cá nhảy đều lâm vào điên cuồng, chỉ cần có chút vô ý liền gặp nguy hiểm trí mạng, Ba Tạp không dám có chút thả lỏng.

“Hảo.”Bác Nhã nhẹ nhàng gật đầu, nhận thấy được trạng thái của Trầm Lăng cùng Klose trên người tựa hồ cũng không ổn, giống cái thân thể yếu ớt, hành tẩu trong bão táp thập phần nguy hiểm. Trầm Lăng từ trên vách núi đen rơi xuống, thân thể vốn đã mang thương tích, cho dù đã có trị liệu, nhưng thân thể vẫn là hư, mạo hiểm trong mưa to, chỉ sợ thực sự xảy ra chuyện? Bác Nhã nghĩ vậy, tốc độ không khỏi nhanh hơn vài phần.

Ba Tạp bên cạnh cũng sáng tỏ, lập tức tăng tốc bay theo, Allen nhìn xung quanh mênh mông vô bờ nói “Bác Nhã, phía trước quẹo trái, tới gần bình nguyên Hoàng Hôn có một chỗ cao, chúng ta phải dừng trước khi trời tối” Mùa mưa tiến đến, thời gian ban ngày càng ngày càng ngắn, bình thường ban ngày có mười hai mấy giờ, nhưng khi mùa mưa tiến đến thì biến mất chỉ còn tám giờ, thời gian còn lại đều lâm vào bóng tối.

Mưa tới, khiến tốc độ rất chậm, bọn họ phải mất một ngày mới rời khỏi ngoại vi của rừng rậm trung ương, còn chưa tới bình nguyên Hoàng Hôn, chủ yếu là bận tâm hai giống cái trên người Bác Nhã, bằng không bọn Bác Nhã có thể tiết kiệm một nửa thời gian đi đường.

“Hảo.” Nhìn phía chân trời dần dần chuyển màu đen, bọn họ cũng có chút mệt mỏi, thời gian phi hành dài, thần kinh căng thẳng rất nhiều, giống đực còn có thể chịu đựng, nhưng Klose cùng Trầm Lăng trên người Bác Nhã lại không thể, thân mình Trầm Lăng dần dần nóng lên, hơi thở cũng dần nặng nề, Klose dựa rất gần, lúc trước tuy không phát hiện, sau lại cảm thụ được thân mình càng ngày càng nóng bỏng, mới phản ứng lại, khẽ cắn môi dưới không dám lộ ra, xé mở vải thô trên người, cẩn thận chà lau cho Trầm Lăng, hy vọng có thể đem nhiệt độ giảm xuống, trong lúc phi hành không thể quấy nhiễu giống đực, điểm này mọi giống cái đều hiểu được, nhất là ở thời điểm nguy hiểm này, hai bên sườn đều là tiếng gào thét của dã thú, gần sát bên tai.

“Ngay ở phía trước, cẩn thận thung lũng.” Allen nhẹ giọng nhắc nhở, cẩn thận bay lên phía trước, đem con mồi thả tốt xuống đất, chuyển thành hình người, mấy người kia rất nhanh đáp xuống bên cnahj y.

Thấy vậy, Klose lo lắng kêu “Bác Nhã ngươi nhanh lên, Trầm Lăng phát sốt, tình huống thật không tốt. Lúc trước ta thấy các ngươi đang phi hành nên không dám nói, lo lắng gặp chuyện không may, Ba Tạp mau lại đây ôm Trầm Lăng xuống.” Klose nhanh chóng trượt xuống, bất chấp có thể bị thương hay không, cẩn thận ôm thân mình Trầm Lăng, hai gò má bởi vì phát sốt mà nổi lên ửng hồng, đỏ sẫm như máu, mang theo ý tứ hàm xúc, ngừoi không khỏe, trong miệng không ngừng tràn ra những tiếng rêи ɾỉ trầm thấp.

Ba Tạp vội vàng đi tới, đem Trầm Lăng từ trên người Bác Nhã bế xuống dưới, Hoắc Khắc cùng Sa Gia vội vàng đốt một đống lửa, Allen thì chuẩn bị thực vật. Bác Nhã rất nhanh biến lại hình người, từ trong tay Ba Tạp tiếp nhận lại Trầm Lăng, cánh tay sờ vào cái trán nóng bỏng của Trầm Lăng, đáy mắt toát ra bất mãn, đáng chết y như thế nào lại quên thân mình giống cái luôn luôn mảnh mai, rơi xuống vực, bị thương, hơn nữa lại mắc mưa, không sinh bệnh mới là lạ! Nhưng nơi này không phải trong tộc, dược thảo rất khó kiếm, nếu trở về tộc ít nhất cũng cần ba ngày, phải làm sao đây?

“Đừng nóng vội, trước hạ nhiệt độ, ta cùng Ba Tạp đi xung quanh tìm xem có dược thảo trị sốt không.” từ trong túi lấy ra da thú, cẩn thận phủ xuống, ý bảo Bác Nhã đem Trầm Lăng đặt xuống, địa thế ở nơi này cao, lũ lụt nhất thời sẽ không lên tới đây được, hang động được thiên nhiên tạo thành nên rất rộng rãi, những tảng đá lởm chởm quái dị, còn có không ít chỗ bị tách ra, những chỗ trũng còn lưu lại nguồn nước sạch sẽ, ở đầu nguồn còn lưu mùi của dã thú, mùi thực nhạt! Hẳn là trước khi mùa mưa chuyển gia đã rời đi.

“Ân!’ Nhận vải thô trong tay Klose, nhẹ nhàng cẩn thận chà lau cho Trầm Lăng, đem nửa thân mình của Trầm Lăng kéo vào lòng, cởi bỏ quần áo trên người, Trầm Lăng mơ hồ mở mắt ra, nhìn mặt Bác Nhã, đυ.ng vào nhiệt độ lạnh lẽo, liền kềm chế không được tiến lại gần, thân thủ ôm lấy, hai má vùi vào trước ngực Bác Nhã, không ngừng cọ xát, phát ra thanh âm thỏa mãn.

“Lăng!” Bác Nhã hơi hơi biểu lộ sợ hãi lẫn vui mừng, giống cái thế nhưng chủ động cầu hoan, ở chỗ bọn họ khi một giống cái chủ động ôm một giống đực, là nói lên giống cái bắt đầu phát tình,hướng giống đực cầu hoan đòi sự an ủi, mềm nhẹ ôm Trầm Lăng, gạt bỏ những lọn tóc đen ướt nước, đem vải thô để sang một bên, mang theo bàn tay đầy vết chai, xoa thân hình gần như trần trụi của Trầm Lăng, hầu kết nhẹ nhàng trượt lên xuống, thanh âm nuốt nước miếng quanh quẩn trong hang động.

Sa Gia bỡn cợt ngoắc ngoắc tay với Hoắc Khắc, chuyên tâm châm đống lửa, vị trí của Bác Nhã ở bên trong, ngăn cácnh bởi một tảng đá, nên bóng dáng hai người thoạt nhìn thập phần mơ hồ

“Ân! Bác Nhã, ta nóng, đau đầu! Không thoải mái!”

Trầm Lăng vặn vẹo thân mình, không an phận ở trong lòng Bác Nhã nổi nóng. Tính tình Trầm Lăng thường thường lạnh nhạt, chỉ có những người quen thuộc mới biết, Trầm Lăng có một thói quen không tốt, chính là một khi sinh bệnh, Trầm Lăng sẽ trở nên rất khó chịu, thích làm nũng. Giống như bị thoái hóa thành tiểu hài tử bình thường, lại thích ở trên những người quen thuộc bên cạnh làm nũng.

Bắt lấy cánh tay lạnh lẽo của Bác Nhã, phóng lên mình, cả người vùi vào l*иg ngực Bác Nhã, cánh tay nhỏ bé không an phận ở trên người Bác Nhã tác loạn, rất nhanh đã đem da thú trên người Bác Nhã cởi bỏ, thoả mãn ôm lấy, thỉnh thoảng lại cọ vài cái, tầm mắt đột nhiên rơi xuống đậu đỏ trước ngực Bác Nhã, phấn nộn, đứng thẳng. ( đây là dụ công hay dụ thụ vậy?)

—————— giản lược – Ngàn lời nói, không khi hài hòa, xin được tóm gọn lại, thỉnh ngó trong các bản tim hồng lả tả ( ta chém gió từ chỗ tim hồng thỉnh đừng trách vì trong bản QT cũng là ý gần vậy)——— —————— —————— —————————–

“Không được nhúc nhích!” Trầm Lăng bất mãn cắn hầu kết của Bác Nhã, thanh âm có chút khàn khàn, khe khẽ nức nở, thân mình Bác Nhã đột nhiên cứng ngắc, im lặng nhìn Trầm Lăng ở người mê man, cúi đầu, vén da thú lên, nhìn chằm chằm vào du͙© vọиɠ thô cứng giữa hai chân, khóc không ra nước mắt, vì cái gì không đợi dập tắt lửa rồi hãy ngủ tiếp, một tay ôm vòng eo Trầm Lăng, vươn bàn tay vạn năng, bắt đầu lộng du͙© vọиɠ, đôi môi thỉnh thoảng đυ.ng chạm lên gương mặt Trầm Lăng, phát tiết bất mãn dưới đáy lòng.

“Lăng, ngươi không phải cố ý đi.”

“Ba!” Trầm Lăng bị hôn tới mức không thể hô hấp, hơi hơi bất mãn với cái thứ dựng đứng dưới mông hắn liền một cước đá xuống, khiến Bác Nhã đau đến mức cả mặt đều biến sắc.

“Lăng, ngươi từ nhỏ chính là khắc tinh của ta đi!” Thanh âm mơ hồ không rõ, đem Trầm Lăng nhẹ nhàng đặt lên trên da thú, thân mình bán cong, cẩn thận che chở cho cái thứ vừa bị Trầm Lăng chà đạp, nguyên bản là nhục côn cao ngất bừng bừng tinh thần, lúc này lại suy yếu rũ xuống.

“Xứng đáng! Trầm Lăng hiện tại đang sinh bệnh, ngươi lại mượn gió bẻ măng, bị vậy là đáng đời.!”

Klose lắc lắc nước mưa trên mình, trong tay cầm một gốc dược thảo nho nhỏ, lúc ktrước ở rừng rậm trung ương không có thu thập dược thảo, chỉ là lấy các thực vật làm gia vị, bình thường trong các tộc đều trồng rất nhiều dược thảo để sinh tồn, đến ngay cả Tế tự đại nhân cũng trồng, nhưng lần này vội vàng rời khỏi tộc không có mang theo dược thảo, cũng may bình thường dược thảo trị sốt đều rất dễ tìm, bằng không lúc này thực không biết làm thế nào mới tốt?

“Ngươi…”

“Ta làm sao, ta bảo ngươi giúp hắn hạ nhiệt độ, ngươi thế nhưng làm trái, lại còn phát tình nữa!”

Klose khóe miệng runn rẩy, hai tay chỉ kém không chống nạnh, lớn tiếng chửi bậy. Ba Tạp lấy dược thảo trong tay Klose, rửa sạch để vào trong tay trực tiếp bóp nát, đem chất lỏng tích ra nhỏ vào trong miệng Trầm Lăng, hương vị cỏ xanh thản nhiên truyền vào, cái lưỡi của Trầm Lăng không ngừng liếʍ liếʍ môi, sau đó Ba Tạp đem dược thảo đắp lên trán Trầm Lăng.

“Đừng ồn, để hắn nghỉ ngơi một chút.” Ba Tạp một phen ôm lấy Klose, hướng về phía đống lửa đi tới, đối với những người khác gật gật đầu.

_________________

just liked...