Xuyên Thư: Tiểu Sư Muội Xem Bói Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới!

Chương 5.1: Đại sư huynh, không được sắc sắc!

Người bế nàng kiểu công chúa, không phải Đại sư huynh!

“Thả ta ra!” Lăng Tú Tú hoảng hốt đẩy hắn, lập tức lùi về sau, giữ khoảng cách mà đánh giá.

Khuôn mặt tái nhợt gầy guộc, đôi mắt xanh ngọc lạnh băng như phiến đá, mái tóc trắng dài lê trên đất. Áo xanh nhạt, thân hình lạnh lẽo như băng giá, không giống người sống.

Là quỷ sao?

Lăng Tú Tú vội triệu hồi Linh Linh Thất, nắm chặt chuôi kiếm, cảm giác an toàn lập tức quay lại. Nàng cố giữ bình tĩnh, nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn.

Thiên nhãn khai mở!

Dưới tuyết sơn, băng hồ, một con đại bạch mãng cuộn mình, đôi mắt rắn xanh lạnh như băng làm người ta rợn tóc gáy.

“Rắn... rắn yêu.” Giọng Lăng Tú Tú khô khốc, run rẩy không giống nàng thường ngày: “Ngươi, đừng tới đây!”

Chỉ nghĩ tới chuyện bị rắn yêu bế qua, cảm giác lạnh lẽo của làn da hắn chạm vào mình, Lăng Tú Tú lập tức dựng hết tóc gáy, cả người nổi da gà. Nàng sợ rắn!

“Tiểu sư muội!”

Tiếng gọi quen thuộc của Diệp Tuyết Trần vang lên bên tai, như âm thanh từ thiên giới rót xuống.

Lăng Tú Tú mềm nhũn cả người, gắng gượng lao vào lòng Diệp Tuyết Trần, hai tay run rẩy nắm chặt vạt áo của hắn. “Đại sư huynh, cứu ta… có rắn yêu! Cứu mạng!”

Giọng nói yếu dần, Diệp Tuyết Trần cúi đầu nhìn xuống, phát hiện nàng đã ngất đi vì quá sợ hãi.

Đôi mắt ôn nhu say lòng người trong nháy mắt bừng lên sự lãnh lệ như băng, hắn trừng mắt nhìn người nam nhân trước mặt: “Ngươi dọa nàng sợ rồi.”

Bạch Uyên, đại tế ti yêu tộc, đôi mắt lạnh lẽo quét qua hắn, giọng nói không gợn cảm xúc: “Ta cứu nàng.”

“Nàng sợ rắn, từ nay về sau, đừng xuất hiện trước mặt nàng nữa.” Diệp Tuyết Trần nhíu mày, đưa tay vuốt khuôn mặt tái nhợt lạnh như băng của Lăng Tú Tú, bế nàng lên, quay lưng bỏ đi.

Bạch Uyên gọi với theo từ phía sau: “Ngươi vì nàng mà xuống núi? Nàng quan trọng đến thế sao?”

Diệp Tuyết Trần không ngoái đầu.

Mãi đến khi bóng người khuất xa, mới nghe giọng nói lạnh băng nhưng chứa đầy bá đạo, chiếm hữu vọng lại: “Nàng là của ta.”

Bạch Uyên đứng tại chỗ, bấm tay tính toán hết lần này đến lần khác, vẫn cảm thấy khó tin.

Tiên tôn hạ phàm, là để đàm đạo chuyện tình yêu sao?

Không thể nào!

Tiên tôn chỉ cần nhấc tay đã là diệt thế đối với yêu tộc, hắn nhất định phải chú ý, phải đề phòng!

Người mà tiên tôn để tâm...

“Tiểu sư muội của Cổ Tiên Tông, tên gọi… Lăng Tú Tú. Tú Tú, cái tên dễ nghe, người cũng đáng yêu.” Đôi mắt Bạch Uyên ánh lên những tia sáng lấp lánh, khóe miệng hơi nhếch lên, lẩm bẩm: “Tú Tú, chúng ta sẽ còn gặp lại.”

“A! Rắn! Có rắn yêu!” Lăng Tú Tú giật mình tỉnh giấc từ trong mộng, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Một bàn tay đưa tới, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng: “Tiểu sư muội, đừng sợ, Đại sư huynh đây rồi.”

Lăng Tú Tú quay đầu lại, phát hiện nàng đang ngồi trên đùi Diệp Tuyết Trần. Hóa ra hắn vẫn luôn ôm nàng, hơi thở thoang thoảng mùi lan lạnh, khiến nàng cảm thấy an toàn.

Nước mắt long lanh, Lăng Tú Tú rúc vào lòng hắn: “Đại sư huynh, rắn yêu to quá! To như một ngọn núi! Há miệng ra có thể nuốt cả mười ta!”

“Ngoan, Đại sư huynh sẽ bảo vệ muội.”

Diệp Tuyết Trần lau đi mồ hôi lạnh trên trán nàng, lại nhẹ nhàng xoa đầu, dỗ dành an ủi.

Lăng Tú Tú bình tĩnh lại một chút.

Ký ức trở về, nghĩ tới Bạch Uyên, nàng không khỏi vừa tò mò vừa sợ hãi. Đường đường là đại tế ti yêu tộc, địa vị ngang hàng với yêu hoàng, sao lại xuất hiện ở đây?

Nàng ngẩng đầu hỏi: “Đại sư huynh, rắn yêu đâu rồi?”

“Chạy rồi, không cần bận tâm đến hắn.”

Diệp Tuyết Trần thản nhiên đáp, hoàn toàn không để đại tế ti yêu tộc vào trong mắt.

Lăng Tú Tú hiểu rồi, Đại sư huynh của nàng chính là nhất thiên hạ!

Nếu có thể ôm chặt đùi Đại sư huynh, nàng sẽ không cần lo lắng sư môn biếи ŧɦái điên khùng kia nữa!

Nhưng mà… Đại sư huynh rõ ràng có ý đồ không đứng đắn với nàng!

Đến lúc này nàng mới bừng tỉnh, giật mình như chạm phải điện, vừa lăn vừa bò thoát khỏi lòng Diệp Tuyết Trần. Mặt đỏ như trái đào chín, nàng lắp bắp kéo giãn khoảng cách: “Đại sư huynh, ta… ta không còn là trẻ con nữa!”