Trẫm Thực Sự Không Biết Lái Cơ Giáp

Chương 10: Chợ đen

Tầng một của chợ đen phần lớn là những cửa hàng buôn bán đàng hoàng, từ ăn, mặc, ở, đi lại, giải trí, gần như bao gồm tất cả mọi thứ, còn có không ít cửa hàng bán lẻ linh kiện cơ giáp và cửa hàng sửa chữa máy móc. Mỗi cửa hàng giống như những ngăn tủ nhỏ, không ảnh hưởng lẫn nhau, còn có một vài đứa trẻ tụ tập chơi đùa khắp nơi.

"Chơi chơi chơi! Cứ suốt ngày chơi! Thầy Mộ đã bắt đầu dạy học rồi, mau dọn dẹp đồ đạc rồi qua đó ngay!" Một người phụ nữ béo lùn cầm gậy gộc định đánh.

Đám trẻ lập tức giải tán.

"Ngải Lê, bà đánh bọn trẻ làm gì, dù sao chúng cũng là những đứa trẻ không có hộ khẩu, học giỏi đến mấy cũng không thể ra ngoài tìm việc, sớm muộn gì cũng phải kiếm ăn ở đây thôi, vô dụng." Một ông lão gầy gò ngồi xổm bên cạnh sửa chữa cánh tay robot, "Thà rằng theo tôi học sửa chữa cánh tay cơ giáp còn hơn."

Ngải Lê tức giận trừng mắt nhìn ông ta: "Ông già, ông bớt lo chuyện bao đồng đi! Ngải Tiểu Lực, mày cút vào học cho tao!"

"Con không muốn học! Con muốn theo anh Bùi học sửa cơ giáp!" Ngải Tiểu Lực mới 7 tuổi, là đứa trẻ nổi tiếng nghịch ngợm ở tầng một, vừa la hét vừa chui vào cửa hàng sửa chữa cơ giáp bên cạnh.

Vừa thấy nó vào cửa hàng, Ngải Lê lập tức dừng bước, những người xung quanh đang xem náo nhiệt cũng im bặt.

Lương Hoàn nhìn theo ánh mắt mọi người, đó là một cửa hàng trông rất bình thường, bảng hiệu trên cửa bị hỏng một nửa, không nhìn rõ chữ gì, trước cửa treo một tấm bìa cứng viết tay: Sửa chữa cơ giáp nguyên tử, trên bệ cửa sổ phía sau trồng một chậu xương rồng, bên ngoài là những thùng linh kiện chất đống, xuyên qua lớp kính cửa sổ dính đầy dầu mỡ, có thể thấy bên trong là những kệ gỗ chật chội và ánh đèn lờ mờ.

Trong không gian im lặng, tấm rèm da bị người ta vén lên, Ngải Tiểu Lực bị xách ra ngoài.

Người nọ cao lớn, vạm vỡ, ước chừng cao hơn 1m9, đầu quấn khăn rằn màu nâu, mặc bộ đồ liền thân bằng vải bò, chiếc tạp dề màu xám dính đầy dầu mỡ và sơn. Hắn ta da ngăm đen, gương mặt cương nghị, lông mày rậm, sống mũi cao, đồng tử hơi nhỏ, ánh mắt nhìn người ta mang theo vẻ hung dữ.

Nhưng điều khiến Lương Hoàn chú ý chính là hai tay của hắn ta, đó là một đôi cánh tay robot hoàn toàn bằng kim loại đen, nối liền với cánh tay, chỗ nối là những vết sẹo lồi lõm cũ kỹ, trông rất dữ tợn đáng sợ.

Hình như nhận ra ánh mắt của cậu, Bùi Trọng nhìn thẳng vào Lương Hoàn trong đám đông.

"Nhìn cái gì mà nhìn!" Lệ Diệu từ phía sau túm lấy mũ áo khoác của Lương Hoàn, kéo cậu ra khỏi đám đông, "Mày thuộc giống chó à, cứ thích xem náo nhiệt?"

Hắn không để ý, thế là lại để lạc mất người.

Lương Hoàn nói: "Tay người kia hoàn toàn là máy móc, lúc trước ngươi nói cánh tay robot không đủ linh hoạt, lính đánh thuê chủ yếu dùng để hỗ trợ sức mạnh, loại này còn có thể sửa chữa cơ giáp sao?"

Lệ Diệu nhìn lướt qua người thợ sửa chữa kia, hình như có chút ấn tượng: "Hắn á, hai tay bị người ta chặt mất rồi, đành phải kiếm sống bằng nghề này thôi."

Lương Hoàn như suy tư gì, gật gật đầu.

"Lo chuyện bao đồng." Lệ Diệu bực bội vỗ vào gáy cậu, "Rảnh rỗi thì mau nhớ lại mọi chuyện cho tao."

Lương Hoàn ôm đầu, u ám nhìn chằm chằm hắn: "Ngươi dám đánh vào đầu trẫm?"

Lệ Diệu khinh thường khịt mũi cười, ngay sau đó nhận ra có mấy ánh mắt đang dò xét, hắn liếc nhìn Lương Hoàn, kéo mũ áo khoác lên đầu cậu, kéo cậu lại gần mình.

Lương Hoàn tuy rằng thể lực kém, nhưng dáng người cao ráo, vai rộng eo thon, cho dù không nhìn mặt cũng đủ khiến người ta phải ngoái nhìn, huống hồ khuôn mặt kia cũng rất tuấn tú, lông mày dài, mắt phượng, sống mũi cao, ánh mắt nhìn người ta mang theo vẻ lạnh lùng uy nghiêm, toát lên khí chất thanh cao, thoát tục, khó gần. Không nói đến chợ đen hay căn cứ lính đánh thuê, ngay cả ở những khu nhà giàu nơi mà cải tạo gen đang thịnh hành, ngoại hình này cũng có thể nói là đứng đầu. Lệ Diệu khi nhìn thấy ảnh chụp ở trung tâm ghép đôi cũng phải kinh ngạc.

Người này vậy mà lại đồng ý kết hôn với một tên lính đánh thuê hạ đẳng.

Tuy rằng sau đó biết được đối phương là vì tiền, nhưng Lệ Diệu vẫn không khỏi quan tâm hơn một chút, dù sao khuôn mặt này mà không trông chừng cho kỹ, trong hoàn cảnh này xảy ra chuyện gì cũng không có gì lạ.

Lương Hoàn không vui, định kéo mũ xuống, kết quả bị Lệ Diệu giữ chặt.

"Xấu thì đừng có ra ngoài làm người ta xấu hổ." Hắn giữ chặt đầu Lương Hoàn, quay người nhìn những kẻ đang có ý đồ xấu, liếc nhìn số hiệu trên ngực bọn họ.

Vậy mà có kẻ không biết sợ chết còn dám gửi cho hắn một nụ hôn gió.

Lệ Diệu: "..."

Lương Hoàn quay đầu lại hỏi: "Hắn đang tỏ tình với ngươi à?"

"Tỏ tình cái con khỉ." Lệ Diệu nhíu mày, "Một lũ rác rưởi."

Giọng hắn cũng không nhỏ, sau khi hắn nói xong, không ít người đều biến sắc. Bị chỉ thẳng mặt mắng như vậy, chợ đen cũng không phải là nơi để nhẫn nhịn.

Lệ Diệu đột nhiên ném một thứ gì đó vào ngực Lương Hoàn.

Lương Hoàn cúi đầu nhìn, là một tấm thẻ nhỏ gọn gàng, tự động dính vào áo khoác của cậu, trên đó ghi M0969.

Những kẻ đang rục rịch lúc nãy lập tức im re, còn có người thì thầm, Lương Hoàn vận nội lực, nghe thấy bọn họ nói nhỏ.

"... Là 969 kia sao?"

"Tên đứng đầu khu vực phía Đông?"

"Chắc chắn rồi, thẻ căn cước không thể nhầm được. Ai dám đeo thẻ của hắn chứ, hắn có nhiều kẻ thù như vậy, bao nhiêu người ở khu nhà giàu bỏ ra số tiền lớn để mua mạng hắn."

"Vẫn nên tránh xa một chút thì hơn, không thì chết lúc nào không hay."

"Sát thần cái gì, rõ ràng là kẻ phản bội..."

Phản bội?

Lương Hoàn đã hai lần nghe thấy từ này, cậu không khỏi liếc nhìn Lệ Diệu.

Lệ Diệu không có phản ứng gì, hắn dường như rất quen thuộc với nơi này, ánh mắt nhìn những người đó như đang nhìn một đống rác rưởi, trong sự mệt mỏi có chút khinh thường lười biếng.

Rất đáng ghét.

Lệ Diệu dẫn cậu đến một cửa hàng nhỏ ở góc khuất nhất của chợ đen, trên đó viết sáu chữ lớn "Phòng khám chính quy chợ đen" một cách ngông cuồng.

"Phòng khám?" Lương Hoàn chắp tay sau lưng, nghiêm nghị nói, "Lệ Diệu, trẫm không có bệnh, máu bầm sau đầu trẫm có thể tự hóa giải, không cần khám."

Lệ Diệu im lặng hai giây, đẩy cậu vào trong.

"Tao thấy mày bệnh cũng không nhẹ đâu."