Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 214: Thời gian tựa như trở về, không để ý liền đến [1718 chữ]

Edit: An Triệu

Vẻ mặt Andy lộ ra chút buồn bã, “Bác đừng cười cháu như vậy, không được!” Hắn trợn mắt, “Cô ấy cũng là tới học viện báo danh sao? Chờ lần tới đi hỏi thăm xem học ở khoa nào… Nói không chừng người kia chỉ là anh trai của cô ấy!”

Nhiều khi, người ngoại quốc đối với diện mạo của người ở quốc gia khác cũng sẽ không phân biệt được, có phải người thân hay không cũng khó nhận ra được.

Ông cụ vừa nghe, vừa nhún nhún vai nói: “Goodluck!”

Andy trái lại lại rất vui vẻ với ý nghĩ như vậy của mình, chỉ là, hắn không biết ở phương Đông còn có một câu, gọi là: Tưởng tượng thực phong phú, hiện thực rất thương cảm!

Thời điểm biết Tô Quân Ly không phải anh trai của Giản Mạt, hắn tỏ vẻ không vui…

Thế nhưng là, khi biết Giản Mạt cũng là nhà thiết kế khoa kiến trúc, hắn lại rất vui vẻ… Bởi vì, bọn họ là học cùng một khoa!

Thời gian, luôn ở lúc tốt đẹp cùng mong chờ nhất lại trôi đi rất nhanh.

Đế Hoàng kỉ niệm tròn một năm thành lập, “Người đại diện” Cố Mặc Hoài cuối cùng cũng không trở về tham gia, bởi vì cái gì, người ngoài cuộc đều phỏng đoán rất sôi nổi.

Có người nói, Cố Mặc Hoài từ đầu tới cuối không hề mơ ước đến tập đoàn Đế Hoàng.

Lại có người nói, hiện giờ Cố Bắc Thần đã không còn là hắn năm đó, sớm đã không phải là thiếu niên mặc cho người ta điều khiển nữa…

Cũng có người nói, Đế Hoàng hiện giờ nhìn bên ngoài tưởng như là hòa thuận, kỳ thật, giữa Cố Bắc Thần cùng Cố Mặc Hoài, sớm đã ngầm đấu đá lẫn nhau. Mà lần này Cố Mặc Hoài không trở về, là bởi vì bị thiệt hại!

Người ngoài phỏng đoán sôi nổi, Đế Hoàng cũng không giải thích bất cứ cái gì … Thậm chí, bởi vì đã khống chế được cổ phần của JK, giá cổ phiếu của Đế Hoàng liên tục tăng cao.

Không khí ở Lạc Thành liên tục thay đổi mỗi người một kiểu, Cố Bắc Thần vẫn như cũ là đề tài của truyền thông, bất kể là tài chính, kinh tế hay là tin giải trí đều tranh nhau đưa tin nhân vật này…

Chỉ là, gần đây Đế Hoàng truyền tới một tin tức lớn, có người tiết lộ, Cố Bắc Thần cùng vị phu nhân bí ẩn kia đã kí hiệp nghị ly hôn.

Đến tận bây giờ, mọi người đối với nữ nhân này lại càng thêm hứng thú… Từ kết hôn đến ly hôn, đều không có người biết, người này rốt cuộc là ai!

Mà toàn bộ mọi người ở phòng thiết kế của kiến trúc Tường Vũ, rối rít nghĩ người này rốt cuộc có phải Giản Mạt hay không… Rồi lại cảm thấy, là mình suy nghĩ quá nhiều.

Đông đi xuân tới, hạ đi thu tới… Ngày đêm thay đổi chưa từng bởi vì người nào mà dừng lại.

Năm tháng vội vàng, thời gian như qua nhanh.

Thời gian từ từ trôi qua, thời gian như đồng hồ cát, vừa lơ đãng liền chảy hết…

Đảo mắt… Thời gian Giản Mạt rời Lạc Thành đã là bốn năm rưỡi!

“Jane…” Andy nhìn bóng cây phía trước liền thấy một thân ảnh có mái tóc ngắn, tức khắc sáng mắt hô một tiếng, thấy thân ảnh kia xoay người, hắn vội vàng huơ tay.

Giản Mạt xoay người nhìn về phía Andy, khóe miệng dương lên nhàn nhạt cười… Không sâu, nhưng bởi vì ánh mặt trời xuyên thấu qua tán lá ở trên người cô mà trở nên như ẩn như hiện mê người.

Gió nhẹ thổi, làm bay mái tóc ngắn của Giản Mạt…

Sạch sẽ tinh thuần lại xinh đẹp, phối hợp với áo sơ mi cộc tay và cổ áo đứng màu trắng, váy bút chì vải kaki, một đôi giày cao gót bằng

da không quá cao phá lệ đem Giản Mạt cao gầy trở nên mỹ lệ.

Giản Mạt thấy Andy đã đi tới, mới dùng tiếng Anh chuẩn xác nói: “Giáo sư vừa mới tìm anh, đề cương luận văn của anh lúc nào thì nộp?”

Andy rất cao, so với Giản Mạt ước chừng cao hơn một cái đầu, hắn híp mắt cười nói: “Đợi chút nữa liền đi nộp… Đúng rồi, hôm nay mọi người muốn đi chơi đêm, cùng nhau đi không?”

“Sợ rằng không được!” Giản Mạt tiếc nuối cười nói, “Anh hiểu mà…”

Andy không thấy mất mát, chỉ là cười kiến nghị, “Mang tiểu Jemi cùng đi được không?”

“Không được…” Giản Mạt lập tức thay đổi sắc mặt, “Jemi lần trước bị anh mang ra ngoài một ngày, trở về em phát hiện tư tưởng của thằng bé đều thay đổi… Đừng tùy tiện bắt cóc con của em nữa!”

Andy vừa nghe, nhất thời khổ sở, “Kia không thể trách anh được không?”

Nói đến lần trước hắn mang tiểu Jemi đi, Andy tỏ vẻ cũng rất phiền muộn…

Cái tiểu tử kia chỉ số thông minh quá cao, thế cho nên cuối cùng tất cả oan uổng đều do hắn lãnh, làm hại hình tượng của hắn ở trước mặt Jane đều bị hủy.

“Hôm nay không đi, quá mấy ngày lữ hành dù sao cũng phải đi thôi?” Andy nhướng mày, một đôi mắt xanh thẳm dưới ánh mặt trời phá lệ sáng ngời.

Giản Mạt cười càng thêm đắc ý, “Chỉ sợ lại làm cho anh thất vọng rồi…”

“Vì sao?” Andy bất mãn.

“Bởi vì, không chỉ có em đi không được, anh cũng đi không được!” Giản Mạt nhướng mày nói, bộ dáng xinh đẹp lộ ra cao ngạo cùng tự tin.

Andy nghi hoặc nhìn Giản Mạt, không rõ.

“Giáo sư nói, sẽ mang hai tác phẩm tốt nghiệp của chúng ta đi tham gia ở UIA…” Giản Mạt thấy Andy từ vẻ mặt buồn rầu nháy mắt liền biến thành hưng phấn, không khỏi trêu đùa nói, “Hai cái chọn một đi?”

“Đương nhiên là đi UIA…” Andy mừng rỡ như điên, chủ yếu chính là, có thể đi cùng Jane!

Giản Mạt nhún nhún vai, gấp bức thư đang xem trong tay, “Được rồi, em muốn đi về trước… Ngày mai gặp!”

Andy vui sướиɠ giơ lên tay, “Ngày mai gặp!”

Giản Mạt quay đầu hướng phía Andy cười cười, ôm thư xoay người hướng ngoài trường đi đến…

Andy mê muội nhìn bóng dáng Giản Mạt, lâu như thế rồi, hắn vẫn mê luyến cô a… Cô quả thực chính là nữ thần của hắn, đặc biệt là sau khi cô sinh con, càng xinh đẹp đến mức khiến hắn mỗi ngày đều chỉ nghĩ muốn cùng cô ở bên nhau.

Đáng tiếc…

Andy bĩu môi,tên đàn dương cầm bên người Jane kia lúc nào thì rời đi a? Bọn họ hứng thú yêu thích đều bất đồng, nhưng làm sao luôn là người chiếm được Jane của hắn?

Giản Mạt trở về chung cư, nhìn chiếc xe dừng lại ở bên ngoài kia không khỏi nở nụ cười…

Có tiếng dương cầm nhẹ bay từ trên tầng chung cư truyền đến, như gió nhẹ, thư thái làm người ta quên mất thời gian.

Giản Mạt mang theo tâm tình sung sướиɠ đẩy cửa ra, chỉ là…

“Ngô…” vẻ mặt Giản Mạt dường như ghét bỏ nhíu mi, “Hương vị gì thế, sao thối quá?”

Tiếng dương cầm đột nhiên im bặt, chỉ thấy Tô Quân Ly rời chỗ ngồi ở đàn dương cầm khóe miệng mỉm cười nhìn về phía Giản Mạt, rồi mắt mới lộ ra chế nhạo nhìn về phía lão thần đang ngồi ở trên sô pha đọc sách.

“Mommy, mẹ thật không lễ phép!” Giản Kiệt nhìn cũng không thèm nhẹ liếc mắt qua Giản Mạt một cái, lắc đầu thở dài nói: “Sầu riêng là hoa quả độc nhất, không kể đến nó còn có rất nhiều dinh dưỡng, đầu tiên, nó có hiệu quả giảm bớt chứng đau bụng!”

Dứt lời, hắn nâng đầu, Giản Mạt liền co quắp khóe miệng, vẻ mặt non nớt biểu hiện sự chững chạc. “Ừm, đây là con chuẩn bị riêng cho mẹ.”

“…” Giản Mạt có cảm giác bị sét đánh, “Bánh bao, mẹ cho con hai phút, đem mấy thứ này đi ra ngoài rửa sạch …” Cô chỉ vào hai trái sầu riêng trên bàn nghiến răng nghiến lợi, “Nếu không, con chết chắc rồi!”

Giản Kiệt nhíu mày, “Đầu tiên, mẹ có thể gọi con là tiểu Kiệt… Thứ hai, mẹ có thể gọi tên tiếng anh của con là Jemi! Bánh bao?” Khuôn mặt nhỏ của hắn hoàn toàn là ghét bỏ, “Có thể phiền mẹ đừng dùng chỉ số thông minh

của mẹ để hạ thấp con, được không?”

Giản Mạt âm thầm nghiến răng nghiến lợi, đem thư để xuống bên cạnh, hơi hất cằm, “Không có biện pháp… Chỉ số thông minh của mẹ chỉ có như vậy!”

“Ấu trĩ!” Giản Kiệt than nhẹ một tiếng lắc lắc đầu, lập tức cầm thư đứng dậy, “ Với chỉ số thông minh của mẹ thì chỉ có một lần duy nhất được thông minh… Chính là lúc sinh con ra!”

“…”

Giản Mạt đột nhiên cảm thấy thực buồn bực, sinh đứa con trai ghét bỏ nàng…Thật sự tốt sao?

Nghĩ xong, Giản Mạt nhìn về phía Tô Quân Ly, chỉ thấy khóe miệng hắn đang nín cười, nhàn nhạt mở miệng: “Sầu riêng kia là do bạn học nữ cho, nói là tiểu Kiệt muốn về nước, hy vọng có thể nhớ kỹ bạn ấy…Ừm, lưu luyến bạn ấy là tốt nhất!”

Khóe miệng Giản Mạt co giật một chút, có chút kêu rên nói: “Trẻ em nước ngoài vận dụng tiếng Trung tự nhiên như thế … Thật không phải chuyện tốt!” Nói xong, cô nhìn về phía Giản Kiệt, vẻ mặt sụp đổ quát, “Bánh bao, con đem thứ thối này mang ra ngoài đi.”