Edit: Cố Tư Yên
Xe chậm rãi chạy qua bên cạnh người Giản Mạt, từ đầu tới đuôi, cô không bao giờ biết, Cố Bắc Thần đã từng vì cô mà tới!
Nhìn vào gương xe, thân ảnh của Giản Mạt càng ngày càng nhỏ, tầm mắt Cố Bắc Thần cũng càng ngày càng sâu...
Sâu đến mức cuối cùng đem thân ảnh của Giản Mạt đặt ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng, giống như một cây châm cắm ở nơi đó... Nếu nhổ ra thì sẽ đau, nhưng nếu không nhổ, nó sẽ từ từ dung nhập vào máu xương!
Thiên Đường Dạ vẫn đang “Đặt bao hết”, Cố Bắc Thần vừa uống rượu, vừa nhìn tất cả những thứ mà hắn tự tay bố trí, cảm thấy đặc biệt buồn cười và châm chọc.
Nếu như lúc trước Lệ Vân Trạch còn có thể cười nhạo Cố Bắc Thần mấy câu, nhưng lúc này hắn thực sự không đành lòng...
Mặc dù làm huynh đệ chính là để tổn hại nhau, nhưng nhìn huynh đệ bị nữ nhân vứt bỏ như vậy, đúng là rấy đáng thương.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Long Kiêu nhíu mày hỏi.
Trước kia Cố Bắc Thần đã từng trải qua loại chuyện này với Thẩm Sơ, nhưng không mất tự chủ như lúc này...
Lệ Vân Trạch đem chuyện Cố Bắc Thần đi tìm Giản Mạt nói ra, sau đó than nhẹ một tiếng: “Chuyện tình cảm cũng không thể hâm nóng lại ngay được... Giản Mạt và Tô Quân Ly đang ở cùng một chỗ, Bắc Thần không thể can dự vào.”
Long Kiêu trầm mặt, “Đáng đời!”
Lệ Vân Trạch giật khóe miệng, “Đúng là rất đáng đời... Nói thẳng không phải tốt hơn sao, còn làm cái gì mà cầu hôn lãng mạn chứ?”
Long Kiêu không nói gì, chỉ để chén rượu xuống rồi nói: “Canh kỹ cậu ta đi, đừng để cho cậu ta đem chỗ này của tôi đập phá...”
“Làm sao có thể ngăn được cậu ta!” Lệ Vân Trạch ăn ngay nói thật.
Hắn là người văn minh, Cố Bắc Thần là thổ hào, dù sao đập xong cũng phải bồi thường... Hắn chỉ biết nhìn Cố Bắc Thần đập phá thôi!
Thế nhưng, Lệ Vân Trạch và Long Kiêu hiển nhiên lo lắng quá nhiều... Bởi vì, tự chủ của Cố Bắc Thần vẫn còn rất tốt, cụ thể biểu hiện ở một người uống rượu giải sầu, đang muốn đem mình luyện thành tiên rượu.
...
Tô Quân Ly đưa Giản Mạt trở lại Nhuận Trạch viên, sau đó mới trở về nhà chính của Tô gia, trên đường trở về, bác Trang đã gọi điện thông báo tin tức cho anh... Cho nên, khi thấy đèn biệt thự vẫn sáng, anh không khỏi than nhẹ một tiếng.
“Ông nội...” Tô Quân Ly nhanh nhảu gọi.
Tô Chấn Kỳ trầm mặt, “Cháu có phải nên giải thích cho ông... Vì sao cháu kết hôn, chúng ta cũng không biết xảy ra khi nào?”
Sau khi chia tay với Sở Tử Tiêu, Giản Mạt đã nhìn trên mạng tin tức, đối với tin “Người biết chuyện sĩ”, bọn họ tỏ vẻ vô cùng dở khóc dở cười.
“Ông nội, đó chỉ là scandal!” Tô Quân Ly ngồi xuống rồi nói.
“Hừ! Mỗi lần đều là scandal...” Tô Chấn Kỳ hừ lạnh, “Chẳng lẽ đây không phải là do cháu muốn sao?”
Tô Quân Ly âm thầm thở dài, không muốn cãi nhau với ông nội, chỉ nói: “Ông nội, bên Anh quốc mời cháu đến giảng bài, cháu tính ngày kia sẽ qua đó...”
Làm giáo sư cũng là một loại vinh dự, đối với âm nhạc của Tô gia mà nói, tất nhiên nên phải đồng ý.
“Cháu đừng nói sang chuyện khác...” Tô Chấn Kỳ thổi râu, trừng mắt nói.
Tô Quân Ly cười, “Biết cháu nói sang chuyện khác, ông còn cố tìm tức giận làm gì?” Giọng điệu chế nhạo, sau đó nghiêm túc nói, “Ông nội, hôn nhân giữa ba và mẹ cháu lúc trước đi đến bây giờ ông cũng thấy rõ là tình huống nào... Tương lai của cháu, có thể để tự cháu lựa chọn được không?”
Một câu nói, khiến Tô Chấn Kỳ nghẹn họng, nói không nên lời...
Kiếp này, ông chỉ muốn Hạo Nguyên và A Đình ở cùng một chỗ, nhưng sau đó lại biến thành như bây giờ, cũng do tiểu tử A Ly này nắm bắt được nhược điểm của ông.
“Thời gian không còn sớm nữa, ông nội, chúc ngủ ngon...” Tô Quân Ly cười, “Ngày kia cháu sẽ đi, cho nên ngày mai cháu sẽ xử lý mọi chuyện ở đây, nếu như ông còn muốn giận cháu, sau khi đi qua đó cháu sẽ không trở lại nữa?”
Nửa uy hϊếp nửa nói đùa xong, Tô Quân Ly xoay người định lên lầu...
“Tiểu tử thối kia, có phải cháu muốn tức chết ông hay không?” Tô Chấn Kỳ xoay người quát về phía Tô Quân Ly.
Tô Quân Ly xoay người, nhưng không dừng bước lại, chỉ cười, cho Tô Chấn Kỳ một cái hôn gió, “Ông nội, chúc ngủ ngon!”
Tô Chấn Kỳ vừa tức giận lại vửa sủng nịch, ông cười cười, rốt cuộc, đối với người cháu này vẫn không có biện pháp.
Biệt thự Tô gia là một mảnh yên bình, nhưng lúc này biệt thự Thẩm gia lại là một mảnh âm u.
“Muốn mẹ con trở lại Thẩm gia?” Thẩm Hàng Chi cười lạnh một tiếng, “Thẩm Sơ, con đã nói với ba nhất định có thể giữ được JK? Con không làm được, còn muốn ba thực hiện hứa hẹn sao? Quả thực chính là nằm mơ.”
Thẩm Sơ bỗng nhiên nắm chặt rảnh tay, mím môi cắn răng, “Ông đã nói, tôi trở về, cũng sẽ làm mẹ trở về...”
“Con biết ba để con trở về là có mục đích, nhưng cuối cùng thì sao?” Thẩm Hàng Chi cười lạnh một tiếng, “Tiểu Sơ, muốn mẹ con tiến vào Thẩm gia, cũng phải có lý do, không phải sao?”
Đối với việc Thẩm Hàng Chi trở mặt, Thẩm Sơ đã sớm dự liệu được, cả quá trình, tất cả đều thuận lợi, nhưng chỉ vì Giản Mạt... Nếu như không phải cô ta, Bắc Thần cũng sẽ không đối xử với cô như vậy!
Thẩm Sơ oán hận liếc nhìn Thẩm Hàng Chi, sau đó xoay người rời đi...
Buổi đêm đầu đông, xe điên cuồng chạy, Thẩm Sơ không biết phát tiết sự đau đớn trong lòng như thế nào, chỉ có thể không ngừng giẫm chân ga.
“Két ——”
Thanh âm phanh gấp chói tai vang vọng ở bờ sông Lạc Thành, Thẩm Sơ xuống xe, gió lạnh đúng lúc thổi đến, rét thấu xương.
Thẩm Sơ siết chặt tay, trong đầu hoàn toàn là cảnh tượng trong phòng họp ngày hôm qua ở Đế Hoàng, tầm mắt lạnh lùng của Cố Bắc Thần...
Mắt chậm rãi híp lại, đáy mắt Thẩm Sơ bắn ra tia sáng âm u lạnh lẽo, “Bây giờ tôi phải chịu đau khổ như thế này, Giản Mạt... Tôi cũng sẽ không để cô sống tốt đâu!”
Thẩm Sơ trở lại xe, lấy điện thoại di động ra, gọi vào một dãy số, “Tung những tin tức ấy ra đi... Tôi đợi anh phát tán tin tức bản thiết kế câu lạc bộ của Đế Hoàng.”
Người đàn ông nghe xong, trả lời, nói buổi tối liền đem tin tức công bố ra.
Thẩm Sơ trả lời xong rồi cúp điện thoại, ánh mắt căm hận càng ngày càng nặng.
Người đàn ông chờ Thẩm Sơ gửi hình ảnh câu lạc bộ và bản thiết kế qua xong, rồi mới gọi đến số của Tiêu Cảnh, “Trợ lý Tiêu, chuyện này... Đối phương nói tôi phát tin tức... Đúng, chính là câu lạc bộ thiết kế... Đương nhiên không có, tôi đây không phải gọi điện thoại cho anh trước hay sao?” Hắn nhếch miệng cười, “Chúng ta mặc dù là làm giao dịch cửa sau, thế nhưng, cũng phải dùng tiền chứ, đúng không?”
Tiêu Cảnh nghe xong, ồ một tiếng, sau đó nói: “Có hứng thú với tôi sao?”
Người đàn ông vừa nghe xong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó hỏi: “Đến Đế Hoàng sao?” Khi hắn hỏi câu này, hai mắt liền phát sáng.
“Cậu suy nghĩ nhiều rồi...” Tiêu Cảnh nhàn nhạt mở miệng, “Đơn thuần theo tôi, làm việc vì Thần thiếu, không hơn không kém!”
Người đàn ông có chút thất vọng, tuy nhiên suy nghĩ một chút, thấy chuyện này cũng có lợi cho mình, lập tức đáp ứng... Dù sao, Cố Bắc Thần cũng là một cây đại thụ hái ra tiền.
Sau khi Tiêu Cảnh cúp điện thoại, ánh mắt có chút lạnh giá...
Người phụ nữ thông minh, sẽ lưu lại trong lòng một người đàn ông, không thể phai mờ, giống như Giản Mạt.
Thẩm Sơ rõ ràng có thể tranh thủ sự áy náy của Thần thiếu, nhưng mà... Cô ta lại chỉ biết lợi dụng người khác để làm bàn đạp của chính mình.
Tiêu Cảnh cười lạnh một tiếng, tiếp đến gọi điện thoại cho Cố Bắc Thần... Thế nhưng, đầu điện thoại bên kia vang lên rất lâu cũng không có người nào tiếp!
Cố Bắc Thần bị Lệ Vân Trạch ném vào phòng nghỉ của Thiên Đường Dạ, thở hổn hển nhướng mắt, sau đó tắt đèn rời khỏi phòng...
“Mạt nhi...” Cố Bắc Thần đã say đến mức bất tỉnh nhân sự, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập sự khổ sở, môi mỏng mấp máy, tràn ra hai chữ thống khổ, níu chặt trái tim của hắn.