Editor: Nam Cung Tử Uyển
Chuyện xảy ra hai năm về trước đã trở thành cơn ác mộng đối với Giản Mạt... Một đêm đó, cô không chỉ làm mất lần đầu tiên của mình mà còn làm mất đi hạnh phúc gia đình.
Thanh âm trầm thấp của người đàn ông vang lên một cách kỳ lạ, thân thể Giản Mạt không khống chế được liền trở nên run rẩy, cô trừng mắt nhìn chằm chằm gương mặt cơ hồ sắp đến gần đó... Giống như muốn đem nó ăn sống nuốt tươi.
Người đàn ông nhìn bộ dáng của cô, không khỏi cười cười, "Yên tâm... Không phải tôi!"
Đôi mắt Giản Mạt mở to, không nói gì, chỉ có thể chịu đựng cảm giác đang cuộn trào trong lòng, lui về phía sau, chăm chú nhìn ra ngoài cửa.
Đáy mắt của người đàn ông có một tia thưởng thức nhìn Giản Mạt, không chỉ có thưởng thức dũng khí dám tới nơi này của cô, mà còn thêm thưởng thức rõ ràng đêm đó rất chống cự, nhưng khuôn mặt lại tỏ vẻ rất dũng cảm.
Chậm rãi nâng người lên, người đàn ông lui về phía sau hai bước, từ đầu đến cuối, khóe miệng đều nâng lên một nụ cười tà mị đến bĩ khí, "Cô có thể đi rồi..."
Trái tim Giản Mạt "bốp" một tiếng rơi khỏi l*иg ngực, cô trừng mắt một cái sau đó liền nhanh chóng thu hồi tầm mắt, xoay người đứng dậy mở cửa, nhanh chóng đi ra ngoài... Căn bản mặc kệ Giản Hành liệu có ra khỏi đó hay không.
"Anh Hạo, cứ như vậy thả con bé kia ra sao?" Có người ái muội trêu đùa hỏi.
Khóe miệng Trầm Hạo nâng lên, "Nghe nói... Cố Mặc Hoài muốn trở về?"
"Phải, tin tức nói như thế... Hình như là vì lễ kỷ niệm đầy năm của Đế Hoàng!"
Trầm Hạo quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông đang nói, hừ lạnh một tiếng, "Năm đó dùng người phụ nữ này muốn Cố Bắc Thần mắc bẫy, cuối cùng ai biết được chuyện đó lại không thành công..." Nói xong, đáy mắt hắn trở nên thâm sâu, "Chỉ có điều... Xem ra Cố Bắc Thần đã ngủ cùng với nữ nhân này!"
Chỉ có điều, lúc đó tuy rằng không bắt được tại trận, nhưng mọi người đều biết đã có chuyện ngoài ý muốn xảy ra...
Nghĩ đến chỗ này, đáy mắt Trầm Hạo trở nên thâm sâu, lập tức đi đến bàn trà, cầm lên một lon bia sau đó nhấp một hớp, đáy mắt có cảm xúc khác thường lướt qua.
Âm nhạc điếc tai nhức óc giống như một cây chùy lớn đập vào trái tim Giản Mạt, cô siết chặt nắm tay, thẳng lưng ra khỏi quán bar.
"Tiểu Mạt..."
"Anh không được gọi tôi như vậy!" Giản Mạt xoay người, hướng phía về phía Giản Hành, nghiến răng nghiến lợi gào thét, "Giản Hành, kiếp trước có lẽ tôi đã làm nhiều việc sai trái cho nên kiếp này mới phải trở thành em gái của anh --"
Trên đường có người đi đường lui tới, nhao nhao ghé mắt qua nhìn...
Cũng may sắc trời đã tối đi, gốc độ tia sáng cũng không chiếu tới mặt Giản Mạt. Bằng không, mọi người ở đây nhất định sẽ nhận ra cô chính là nữa chính trong tin đồn với Tô Quân Ly!
"Hôm nay chỉ là ngoài ý muốn... Anh bị bọn họ gài bẫy!" Giản Hành giải thích, "Anh rõ ràng đã giành chiến thắng!"
Giản Mạt tuyệt vọng nhìn Giản Hành, khóe miệng mấp máy, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ cười chế nhạo "A" một tiếng, lập tức xoay người bắt một chiếc xe taxi, sau đó liền rời đi...
Sau khi Giản Mạt lên xe vẫn giữ trạng thái trầm mặc, tài xế hỏi cô muốn đi đâu mấy cô cũng không nói, cuối cùng tài xế đành phải khỏi động xe, chậm rãi chạy về phía trước.
Bên ngoài, đèn neon đã chiếu sáng khắp thành phố Lạc Thành, rõ ràng khắp nơi đều rất náo nhiệt, nhưng mà... Trái tim Giản Mạt lại rất trống rỗng, rất trống rỗng!
Cúp mắt xuống, tay cô vẫn đang siết chặt di động, Giản Mạt cắn môi, sau đó gửi tin nhắn cho Cố Bắc Thần...
"Nếu như một mình em đang ở trên đường... Ông xã, lúc này anh có dám bỏ tất cả công việc để đi tìm em không?"
ChânCố Bắc Thần vừa bước vào cửa hộp đêm Thiên Đường Dạ, tầm mắt nhìn Lệ Vân Trạch, không biết hắn ta đang tranh luận chuyện gì với Lệ Cẩn Tịch, di động ở trong túi đột nhiên vang lên.
Hắn vừa vào phòng vừa lấy điện thoại ra, mở tin nhắn... Nhìn nội dung, lập tức ngừng bước chân.
Ánh mắt Cố Bắc Thần trở nên thâm sâu, sau đó không nói lời nào liền xoay người đi ra ngoài...
"Bắc Thần?" Lệ Vân Trạch gọi tên hắn, "Tại sao mới tới liền rời đi như vậy?"
Lệ Cẩn Tịch lập tức nhảy đến, "Cố Bắc Thần, tôi có lời muốn nói với anh... Anh đang định đi đâu vậy?"
"Hiện tại có chút chuyện, chuyện của cô để nói sau đi!" Chân Cố Bắc Thần không ngừng bước ra ngoài, thuận thế cúi đầu chuẩn bị trả lời tin nhắn.
"Không được, cần phải nói hôm nay!" Lệ Cẩn Tịch nhanh chóng bước về phía trước, kéo Cố Bắc Thần lại, "Nếu không buổi tối tôi ngủ không được."
Cố Bắc Thần nhíu mày, nhìn trên màn hình đã thông báo một chữ "Sẽ đến", sau đó ấn nút tắt đi, đồng thời nhìn về phía Lệ Cẩn Tịch, có chút lãnh đạm nói: "Cô dù sao cũng có thói quen làm cú đêm rồi..."
"..." Khóe miệng Lệ Cẩn Tịch trở nên co quắp, liền thấy Cố Bắc Thần đã rút cánh tay ra, sau đó nhấc chân chuẩn bị rời đi, "Là về Thẩm Sơ!" Cô ta vội vàng nói, "Nguyên nhân năm năm trước vì sao cô ấy lại rời đi... Bắc Thần, chuyện gì so với chuyện này quan trọng hơn?"
Cố Bắc Thần bỗng nhiên ngừng bước chân, đôi mắt sắc bén nhìn về phía Lệ Cẩn Tịch...
Lệ Cẩn Tịch có chút đắc ý, "Hôm nay tôi đi ăn cơm cùng với a Sơ, thế nhưng trong lúc vô tình biết được nguyên nhân lúc trước rời đi của cô ấy... Bắc Thần, có muốn nghe không?"
Lời của cô ta vừa nói xong, di động của Cố Bắc Thần liền rung lên.
Cố Bắc Thần cụp mắt nhìn...
Giản Mạt: Em đang ở trên đường chờ anh, anh có thể đến đây tìm em không...
Những lời nói nghiêm túc như vậy không giống với tác phong của Giản Mạt, thế nhưng, trái tim của Cố Bắc Thần lại bởi vì những lời này bỗng nhiên trở nên khẩn trương... Hình như những lời này giống như một sợi dây thừng siết chặt trái tim của hắn, khiến hắn cảm thấy ê ẩm đau.
Đáy mắt Cố Bắc Thần nhìn chằm chằm tin nhắn, dần dần trở nên thâm thúy không thấy đáy, giống như một hố sâu, làm cho người ta đoán không ra tâm tư lúc này của hắn.
Lệ Cẩn Tịch không biết là ai gửi tin nhắn cho Cố Bắc Thần, đang rất tò mò, liền nghe Cố Bắc Thần nói: "Ngày mai tôi tìm cô..." Sau đó, hắn đã nhanh chóng sải bước rời đi.
Lệ Cẩn Tịch sững sờ ở tại chỗ, cô có chút phản ứng không kịp... Bắc Thần không phải rất muốn biết nguyên nhân rời đi của A Sơ hay sao?
Nhưng hiện tại... Là tình huống gì đây?
Sau khi Cố Bắc Thần ra khỏi Thiên Đường Dạ, nhanh chóng di chuyển xe hòa vào dòng xe cộ, đồng thời lấy điện thoại ra, bấm vào dãy số của Giản Mạt.
Khúc dương cầm mềm mại vang lên khiến cho Cố Bắc Thần nhíu mày, rõ ràng hai năm qua Giản Mạt luôn để một bản nhạc chờ duy nhất, nhưng bây giờ lại đổi sang một bản piano, lúc này trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu...
Ồ, là bởi vì Tô Quân Ly!
Cố Bắc Thần cũng không phản bác lại ý nghĩ của mình như vậy, đôi mắt như ưng nhẹ híp lại, giẫm chân ga, nhanh chóng tăng tốc độ.
Khi điện thoại có tín hiệu trả lời, trong nháy mắt Cố Bắc Thần liền hỏi: "Em đang ở đâu?"
Giản Mạt trầm mặc, "Anh thật sự tới tìm em?"
"Ừ!" Cố Bắc Thần cố ý lạnh lùng trả lời.
Giản Mạt đứng ở lối vào nhốn nháo của ga tàu điện ngầm, nhìn màn hình đối diện đang phát quảng cáo về hội thảo của Đế Hoàng, cô xúc đọng đến mức đáy mắt đã xuất hiện hơi ẩm, "Nếu như em không nói, anh có thể tìm được em hay sao?"
Cô không quan tâm bây giờ Cố Bắc Thần có đang rảnh hay không, nhưng bởi vì cô nhắn tin cho hắn, hắn nhất định sẽ tới tìm cô... Người đàn ông này dù cho không thể yêu, nhưng cũng khiến cô có những suy nghĩ tham lam!
Cố Bắc Thần nhướn nhẹ mày, nghe thấy trong điện thoại của Giản Mạt truyền đến thanh âm ầm ĩ xung quanh, dửng dưng mở miệng: "Ra hạn một giờ, Giản Mạt... Nếu như sau một giờ anh không tìm được em, anh sẽ đáp ứng bầy kỳ yêu cầu nào của em!"
"Như vậy thì nếu như anh có thể tìm được em..." Giản Mạt cười, thanh âm mang một vẻ quyến rũ, "Em cũng sẽ đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của anh!"