Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 140: Kiêu ngạo rời khỏi?

Editor: Airy Nguyen

Tiêu Cảnh vội vàng đi theo, cùng Cố Bắc Thần đến phòng làm việc ở tầng cao nhất, một hồi sau mới lên tiếng: “Nếu Long lão đại điều tra không sai, thì dự án xây cầu từ lúc bắt đầu đã có vấn đề!”

Gương mặt Cố Bắc Thần lạnh lùng nghiêm nghị đã có phần khó chịu, anh để tay sau túi hướng về phòng làm việc, làn môi mỏng mân chặt thành một đường thẳng… Ngày kỉ niệm thành lập của Đế Hoàng đã sắp tới, nhị thúc sớm đã có rục rịch… anh đã tính toán làm việc cẩn thận, mà lại bỏ sót việc này.

Tại thời điểm này mà Đế Hoàng xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng… Dù cho cố gắng áp chế thì cũng có thể hình dung khi đến buổi họp cổ đông dịp kỉ niệm thành lập, nhị thúc sẽ mượn cớ này gây sức ép.

Tiến vào phòng làm việc, Cố Bắc Thần gọi điện thoại cho Long Kiêu, “Có chắc chắn không?”

“Chỉ năm phần thôi!”, Giọng Long Kiêu nhàn nhạt trả lời, “Chưa thể khẳng định được.”

Komi là một công ty đã thành lập hơn bảy tám năm, dù chỉ mới bắt đầu có tiếng tăm một vài năm gần đây, nhưng nếu nói Komi và Cố Mặc Hoài có quan hệ, thì nghe có phần gượng ép chưa hợp lý.

Ánh mắt Cố Bắc Thần dần dần sâu thẳm, làn môi mỏng lạnh lùng, “Luồng thu mua như thế nào rồi?”

“Tạm thời chưa tiến hành được.” Long Kiêu dửng dưng mở miệng “Nhưng… gần đây có một người khác cũng đã tiếp cận việc này.”

Ánh mắt Cố Bắc Thần sâu thẳm, như thể có khả năng nuốt chửng mọi thứ, “Tôi biết…” Dứt lời, anh cúp điện thoại và gọi ngay cho Cố Từ.

Cố Từ nhận được điện thoại lúc chuẩn bị chuyển nhượng quyền nắm cổ phần cho Sở Tử Tiêu, vừa đưa bút và văn bản chuyển nhượng cho Sở Tử Tiêu đồng thời nhìn thấy màn hình di động hiển thị tên Cố Bắc Thần, tâm trạng có chút khẩn trương, sau đó bắt máy “Gì vậy Bắc Thần?”

Sở Tử Tiêu ngước mắt nhìn về phía Cố Từ, không biết Cố Bắc Thần gọi đến đây để làm gì?

Cố Bắc Thần đứng ngay khung cửa sổ thuỷ tinh, ánh mắt lãnh đạm nhìn bao quát Lạc Thành, “Chị đối với việc nhượng cổ phần đã suy nghĩ kĩ rồi sao?”

Cố Từ liếc nhìn Sở Tử Tiêu, ra hiệu cho anh ra ngoài trước…

Sở Tử Tiêu khẽ gật đầu rồi cầm văn bản chuyển nhượng rời khỏi thư phòng.

Chờ kho cửa phòng đóng lại, Cố Từ mới chậm rãi nói: “Cổ phần của chị trên danh nghĩa sẽ chuyển nhượng cho Tử Tiêu…” giọng có chút trầm trọng, “Bắc Thần, cổ phần của Đế Hoàng lúc trước ba chia vốn có phần của Tử Tiêu, chị chỉ tạm thay quyền quản lý… bây giờ chị chuyển lại cho Tử Tiêu, thì nó quyết định thế nào chị không can thiệp.”

Ánh mắt Cố Bắc Thần hạ xuống vẻ thâm sâu, khoé miệng vẫn không thể hiện cảm xúc, dửng dưng đáp: “Được.”

“Bắc Thần…” Cố Từ muốn nói điều gì, nhưng bị Cố Bắc Thần ngắt lời.

“Chị, giải thích nhiều hoá ra lại thành giả tạo!” Cố Bắc Thần dứt lời, nói tiếp “Hẹn gặp lại.” rồi cúp điện thoại.

"Thần thiếu?" Tiêu Cảnh sắc mặt ngưng trọng nhìn Cố Bắc Thần.

Cố Bắc Thần nhìn ra ngoài, màn đêm đã buông xuống, ánh đèn đường cùng đèn ne-on của các biển hiệu đều đã bật, ánh mắt thâm trầm nhận thức được điều gì đó, làn môi mỏng chậm rãi nói “Chị tôi đem cổ phần trên danh nghĩa chuyển cho Tử Tiêu, Tiêu Cảnh này… cậu nghĩ sự việc trở nên đơn giản hơn, hay còn khó khăn?”

Tiêu Cảnh vừa nghe, ánh mắt đã sáng lên, “Đương nhiên là đơn giản hơn…”, giọng nói có chút hưng phấn, “Sở thiếu gia không có hứng thú với việc kinh doanh, giả dụ Thần thiếu muốn thâu tóm tập đoàn Sở thị, dự đoán cậu ấy cũng không quan tâm?”

Cố Bắc Thần nghiêng đầu nhẹ liếc mắt nhìn Tiêu Cảnh, khoé miệng anh cười sâu sắc… Chỉ là, đó không phải nụ cười nhẹ nhõm, mà tràn đầy thâm ý.

Dường như… anh đã biết trước Sở Tử Tiêu nắm cổ phần trong tay sẽ ra điều kiện gì!

Đêm, nhất là đêm ở một thành phố lớn như Lạc Thành, ngợp trong ánh đèn vàng son. Mặc kệ cho trong lòng có tâm sự gì không muốn nói ra, hoặc cảm xúc đè nén bị kiềm chế… Dường như, màn đêm này có thể làm cho người ta triệt để quên đi những gì mà họ đã chịu đựng.

Sau khi dùng bữa tối, cả hội nhân viên của Tường Vũ đã uống say sưa… vẫn tiếp tục nhao nhao gào thét tiếp tục đòi đi các câu lạc bộ đêm để vui chơi. Du Tử Quân bởi vì La Hiểu Tĩnh xuất hiện nên ông càng tỏ vẻ tự hào vì thắng lợi đạt được, không tiếc tiền chi cho mọi người vui chơi…

“Tôi không đi được…” Giản Mạt nói xong đã bị vài người nhìn với ánh mắt ngờ vực, “Tăng tiếp theo tôi không đi được… tôi phải về… cần ngủ bù?”

“Giản Mạt, hôm nay cô là nhân vật chính mà, cô không đi thì ai chủ trì cuộc vui đây?” Một người nói vui, những người khác cũng phụ họa nói theo.

Giản Mạt đang ngà ngà say, cô mở to mắt liếc nhìn, “Có chủ xị mà, đã có đại gia ở đây thiết đãi mọi người rồi, nhân vật chính tôi đây không đi cũng quan hệ gì?”

Lời cô vừa nói xong, mọi người đều ồ lên cười.

“Mạt tỷ, chị không đi thật ư?” Hướng Vãn bĩu môi hỏi.

Giản Mạt lắc đầu, “Đừng để chị làm mọi người mất hứng… chị cũng làm việc liên tục nhiều tối nay rồi, giờ chỉ muốn nghỉ ngơi thôi, mọi người tha cho chị về với chiếc giường thân yêu đi…”

“Được rồi, Giản Mạt về nghỉ ngơi đi…” Du Tử Quân cười nói, “Còn tăng tiếp theo, chỉ cần vui chơi mà còn đủ sức để mai đi làm thì mọi người cứ chơi hết mình… tôi đãi hết!”

Du Tử Quân vừa dứt lời, lập tức mọi người đều hưng phấn gào to hưởng ứng… Không mấy ai thực sự để ý là Giản Mạt có tham gia nữa hay không. Giản Mạt rời khỏi liền lấy xe trở về Nhuận Trạch Viên, thân thể mệt mỏi dựa vào cửa, nhìn ổ khoá số trên cửa ra vào… cô chợt nhớ tới lúc còn ở biệt thự, có lần đã bị nhốt ở ngoài vì quên chìa khoá.

Hiện tại thì không sao rồi, chỉ cần ấn mật mã… không phải lo lắng vấn đề chìa khoá. Giản Mạt lả người, cô ấn mật mã mở cửa vào, cô cứ đứng ở cửa nhìn đèn khắp nhà lần lượt sáng lên, tầm mắt cô trở nên mơ màng…

Bởi vì không khí lúc nãy quá mức náo nhiệt, giờ lại quá mức quạnh quẽ, Giản Mạt cố ý quên đi tất cả nỗi niềm đang trào lên trong lòng.

Cô không có chút sức lực ngã người vào ghế dựa, ánh đèn trong nhà phản chiếu lên khung cửa sổ thuỷ tinh, nhìn như nhau những vì sao lấp lánh, hoàn toàn trái ngược với trái tim đang kiệt sức của cô.

Tiếng chuông điện thoại đi động vang lên phá vỡ không gian yên lặng, Giản Mạt không muốn nhúc nhích, nhưng có vẻ người gọi vẫn kiên trì không chịu tắt máy. Giản Mạt đứng dậy bước đến lấy điện thoại trong túi xách ra, trong khoảng khắc đó, lòng cô hiện lên một hi vọng… mặc dù biết rất rõ không thể cuộc gọi của Cố Bắc Thần.

Đến lúc thấy trên màn hình là Sở Tử Tiêu, cô vẫn cảm thấy trái tim mình đột ngột khựng lại vì thất vọng… Nhận cuộc gọi, cô nhẹ nhàng đặt bên tai.

“Mạt Mạt…” Giọng Sở Tử Tiêu truyền qua điện thoại, ở giữa đêm yên ắng.

Giản Mạt lấy di động theo nằm ở trên sofa, “Vâng.” Cô nhẹ nhàng trả lời, bởi vì uống nhiều rượu, nên đầu cô hơi nhức, “Nếu như… anh muốn nói về việc thiết kế hội sở… thì hiện tại em không có tâm trạng nói chuyện.”

“Vậy kết quả thế nào?” Sở Tử Tiêu nhẹ hỏi.

Giản Mạt nở nụ cười chế giễu… đúng vậy, hôm qua anh nói hôm nay cô sẽ thành công, anh đã biết Cố Bắc Thần sẽ thiên vị?

“Đã trễ thế này, có chuyện gì sao?” Giản Mạt mệt mỏi chớp mắt.

Sở Tử Tiêu trầm mặc vài giây, mới đánh bạo hỏi “Nếu như anh giúp em có điều kiện để kiêu ngạo rời khỏi anh ta… em có chấp nhận không?”