Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 17: Giày vò? Chỉ nghĩ đến trốn tránh!

“Chị Mạt, hôm nay chị không lái xe ư?" Hướng Vãn vội vã đi ra, liền nhìn thấy Giản Mạt đang ngây người đứng bên đường, nên liền đi tới hỏi.

Giản Mạt bỗng nhiên giật mình, cô nhanh chóng từ trong suy nghĩ hổn loạn bừng tỉnh lại. Cô ngoảnh mặt lại nhìn, mới phát hiện mình đã đứng cả buổi. Cô do dự một lúc thì mơ hồ đáp lại:

“Sao cơ...”

Hướng Vãn đi bước tới gần, vẻ mặt lo lắng mở miệng hỏi: “Chị Mạt, chị không sao chứ?”

Giản Mạt cong khóe môi lên, lắc đầu: “Chị không sao, chỉ là nghĩ đến một số chuyện nên hơi thất thần thôi. ” Nói xong, cô liền xoay người lại, đi vào văn phòng. Cô dự định làm xong công việc sẽ đi thang máy xuống bãi đậu xe để lái xe về nhà.

Hướng Vãn vừa đi vừa nhìn bóng lưng của Giản Mạt. Cô nhíu mày nghi hoặc rồi rơi vào sự trầm tư, trong lúc suy nghĩ thì vô ý bĩu môi lên.

Lúc mới vào công ty thực tập, người hướng dẫn cô không ai khác chính là Giản Mạt, đi theo Giản Mạt được một khoản thời gian, cô cũng nghe qua khá nhiều chuyện về chị Mạt. Mà cũng thật bất ngờ, cô lại học chung trường với chị Mạt.

Người khác không biết, nhưng khi cô học ở trong trường thì có nghe người ta nói qua về chị Mạt và Sở Tử Tiêu. Chuyện của hai người bọn họ truyền khắp trong trường, có thể nói là cực kì nổi tiếng, cho tới khi cả hai tốt nghiệp thì tin đồn cũng lắng xuống, nhưng cũng có vài người thường lấy chuyện này ra mà thảo luận.

Cô nhớ khi Đinh Đương nói đến hai chữ thất tình, không biết vì sao, cảm giác đầu tiên của cô là vẻ khác thường hôm nay của Giản Mạt có khả năng là liên quan đến Sở Tử Tiêu.

"Công việc hôm nay rất là bận đó chị Mạt!" Hướng Vãn đột nhiên cảm thán nói một câu, sau đó đi vào phòng làm việc.

Giản Mạt lái xe trở về Lam Trạch viên, vừa về tới biệt thự ngay cả cơm cũng không có ăn qua thì đã nhanh chóng đi lên lầu, lúc bước vào phòng cô đã ngã người trên giường, cũng không biết đã ngủ thϊếp đi từ lúc nào.

Cô nằm mơ, thấy công trình xây dựng của ba cô còn chưa gặp chuyện không may kia, mà anh hai của cô cũng không có suốt ngày đánh bài bạc. Khi ấy người một nhà sống với nhau rất hạnh phúc vui vẻ, mặc dù cuộc sống không quá giàu có nhưng trôi qua rất yên bình...

Tiếp đến cô mơ thấy lần đầu gặp Sở Tử Tiêu, lúc đó cô bị bạn bạn tốt là Lý Tiểu Nguyệt kéo tới lớp học của anh ấy, không biết từ lúc nào thì cái nhìn đầu tiên ấy vào ngày hôm ấy đã làm cô nhớ mãi không quên. Chuyện kế tiếp cứ theo thời gian mà kéo tới, cô và anh hẹn hò với nhau, cùng nhau trao cho lời hẹn bên nhau trọn đời...

Cơn gió từ bên ngoài thổi vào cửa sổ, thời tiết bây giờ đang vào cuối tháng mùa hè, nên vào buổi tối ở thành phố Lạc Thành có chút lạnh lẽo.

Từng trận gió thổi vào, lướt qua gò mà của Giản Mạt, làm cô trong lúc ngủ mê man thì có cảm giác lành lạnh toàn thân, cảm giác này cũng giống như tâm trạng của cô bây giờ vậy, lạnh như một khối băng không thể tan chảy.

Lúc cô thức dậy thì đã là việc của ngày hôm sau, nhìn đồng hồ thì chỉ mới năm giờ, thời gian còn quá sớm, còn chưa đến giờ cô phải đi làm.

Giấc mơ vào ngày hôm qua cô đã mơ thấy cũng không còn nhớ rõ lắm, nhưng mà cảm xúc bi thương vẫn lắng đọng lại trong lòng, dù có cố gắng thế nào cũng không thể xua tan đi được.

Ngồi ngẩn người một lát, sau khi lấy lại sự bình tĩnh thì cô đứng dậy tính sẽ vào phòng tắm để rửa mặt, lúc bước chân cô chậm rãi đi trên mặt đất, cảm giác hai mắt có chút mơ hồ, đầu óc thì cứ thấy đau rát.

Giản Mạt nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu vào, nhưng tình trạng của cô càng ngày càng không ổn, cả người mệt mỏi đến không còn hơi sức để đứng vững. Cố gắng chống một tay lên tường, cô run rẩy cất bước đi về phía phòng tắm.

Sau khi tắm rửa xong, trông cô có tinh thần hơn rất nhiều, nhưng cả người vẫn không có sức lực như cũ.

Cách thời gian đi làm còn rất sớm nên Giảm Mạt muốn ở nhà nghỉ ngơi một lát. Cô ngồi trên ghế sopha mềm, gương mặt xinh đẹp hơi hướng về phía cửa sổ sát đất trong phòng, đôi mắt vô hồn nhìn về một hướng nào đó, tựa như muốn xuyên qua tấm kính thủy tinh trong suốt để ra cảnh sắc bên ngoài. Giản Mạt cũng không biết cô đã ngồi ở đó bao lâu, đến khi đôi mắt hơi trướng đau thì cô mới thu hồi tầm nhìn lại.

Nhìn điện thoại trên bàn, cánh tay vươn ra, do dự giây lát mới cầm lên. Tìm số của cô bạn thân Lý Tiểu Nguyệt, soạn tin nhắn gửi đi.

"Tiểu Nguyệt, anh ấy sắp trở về nước rồi..."

Không có nhiều chữ để gửi đi, chỉ đơn giản viết ra một câu ngắn gọn... nhưng từng chữ trong một câu gửi đi ấy đều chứa chấp lấy sự sợ hãi lo lắng tuyệt vọng của cô, nhiều nhất chính là sự bi thương đang tra tấn cô mỗi ngày.

Sau khi gửi tin nhắn này đi, Giản Mạt vẫn như cũ ôm lấy đầu gối của mình, một lần nữa như một người vô hồn nhìn ra ngoài hướng cửa sổ.

Cô đang nhìn gì thật sự cô cũng không rõ nữa, có thể là đang nhìn một ngày mới bắt đầu, cũng có thể là đang nhìn một ngày mới đang dần dần kết thúc.

Cứ tưởng chỉ cần cố gắng là có thể quên đi, sẽ không cần phải chịu sự đau đớn tra tấn nữa. Nhưng cô đã sai rồi, là cô đã luôn tự mình dối lòng, cũng tự lừa chính mình.

Đúng lúc này Lý Tiểu Nguyệt gọi điện thoại tới, Giản Mạt giật mình, quay người lại nhìn, vô y nhìn thấy đồng hồ, thế mà đã sắp tới buổi trưa rồi. Cô thở dài dựa vào ghế, dáng vẻ trông rất mệt mỏi.

Gần đây vì muốn thể hiện khả năng làm việc tốt của mình mà cô nhận rất nhiều công việc thiết kế, từng việc một gần như chiếm hết hơn phân nữa thời gian của cô, ngay cả thời gian để nghỉ ngơi cũng không có.

"Nè con nhỏ kia, tin nhắn kia của cậu là như thế nào hả? Có ý gì đây?" Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm ổn của Lý Tiểu Nguyệt, trong giọng điệu của cô ẩn chứa sự tìm tòi nghiên cứu, chỉ cần vừa mới nghe, Giản Mạt đã biết cô bạn này lại nổi lên bệnh nghề nghiệp nhiều chuyện rồi.

Giản Mạt đứng dậy, đi tới gần cửa cửa sổ, cô nâng tầm mắt nhìn những tòa nhà cao ốc phồn hoa ở bên ngoài, ngắm nhìn từng cơn mưa nhỏ tí tách đagn rơi bên ngoài. Trận mưa này như một tấm lưới rộng bao phủ lấy thành phố đô thị này, khiến cả thành phố như chìm vào lớp sương mù dày dặt.

Lúc này cô mới mở miệng, mơ hồ nói một câu: "Anh ấy sắp trở về nước rồi." Vẫn là câu nói cũ ấy.

"Sao lại như thế? Anh ta muốn trở về để làm gì chứ!" Lý Tiểu Nguyệt nghi hoặc nói tiếp: "Tin tức của anh ta trong mấy năm nay bọn mình đâu có ai điều tra được, sao bây giờ lại..."

Một người như Sở Tử Tiêu có thể nói là một ngôi sao sáng giữa đám người đông đúc. Một người như thế không phải ai cũng có thể thân cận được chứ nói chi là có thể điều tra được hành tung của anh ta.

Anh ta đã đi nước ngoài cũng hơn hai năm rồi, danh tiếng của anh ta đã sớm trở thành huyền thoại từ rất lâu, thế mà bây giờ anh ta lại muốn trở về nước, đây có thể nói là một tin tức chấn động cả thành phố này đấy!

Cả người Giản Mạt cũng không được tự nhiên, cô cũng hy vọng tin tức này chỉ là giả, nhưng mà Cố Bắc Thần sẽ không có lý do gì để gạt cô, huống hồ Tử Tiêu là cháu trai của Cố Bắc Thần, nếu như anh ấy muốn trở về nước, thì đương nhiên sẽ thông báo một tiếng với cậu của mình, không phải sao? Nên việc này không thể là giả được.

Cảm nhận được sự im lặng của Giản Mạt, Lý Tiểu Nguyệt hơi lo lắng, cô nhíu mày không biết phải nói gì. Cô biết hoàn cảnh của cô bạn thân đang rất khổ sở, dù muốn an ủi cũng không biết phải nói thế nào.

"Thế bây giờ cậu định tính sao?"

"Tớ cũng không biết nữa..." Tâm trạng của Giản Mạt bây giờ rất rối bời, cô biết bản thân hiện giờ giống như một sợi dây đang bị cột chặt vào nhau vậy, muốn tìm cách tháo sợi dây ra nhưng lại bất lực.

Lý Tiểu Nguyệt im lặng một lát, rồi nói: "Ê, tớ nói cho cậu nghe nè cô nhóc. Sớm hay muộn gì cậu cũng phải đối mặt việc này, lúc trước khi cậu biết quan hệ của anh ta với Cố Bắc Thần, thì chắc đã biết sẽ có một ngày phải đối diện với việc này rồi. Tớ nói đúng không?"

Sắc mặt Giản Mạt càng thêm lo lắng. Đúng thế, việc này cô sớm đã dự đoán trước rằng bản thân sẽ phải đối diện, không cách nào có thể trốn tránh được, nhưng khi thật sự phải đối mặt với chuyện này, cô lại chần chừ không dám tiếp nhận.

"Mọi chuyện cũng đã qua hơn hai năm rồi, chắc anh ta cũng không còn để trong lòng chuyện trước kia nữa... cậu nghĩ tớ nói đúng không?" Lý Tiểu Nguyệt biết giả thiết này của cô có phần hơi hoang đường, nhưng lúc này cũng chẳng biết tìm lời thích hợp nào để an ủi bạn tốt. Là một luật sư có tài ăn nói, mà đứng trước mặt với chuyện này, ngay cả cô cũng không phải bất lực.

Trong lòng đầy tâm sự, thêm việc gần đây quá bận rộn mà dẫn đến việc mất ngủ trầm trọng nên vào ngày hôm sau, Giản Mạt liền phát sốt.

Bởi vì tâm trạng rất phiền muộn nên cô không quá để ý tới sự biến hóa mệt mỏi trên người mình.

Nên trải qua đêm sau đó, cô lại tiếp tục mất ngủ như mấy bữa trước, lần này tương đối nghiêm trọng hơn, Giản Mạt đã phát bệnh nặng tới mức không có sức để ngồi dậy.

Ngày hôm sau cô gắng hết sức gửi một tin nhắn cho Hướng Vãn, nhắn cho cô ấy biết hôm nay cô bị bệnh nên không thể đi làm được. Sau khi nhắn xong cô liền ngủ thϊếp đi.

Cố Bắc Thần vốn có gửi cho Giản Mạt một tin nhắn, nhưng đợi một lúc mà vẫn không thấy cô nhắn lại nên liền cầm điện thoại lên gọi cho cô.

Lần thứ nhất gọi đi không ai có ai bắt máy, sắc mặt của anh đã bắt đầu không vui, sau đó kiên nhẫn gọi thêm lần thứ hai, nhưng vẫn như cũ không ai nghe máy.

Chuyện này chưa từng xảy ra, trước đây chỉ cần anh gọi điện thì cô nhất định sẽ nghe máy, nhưng hôm hay... Trừ khi là điện thoại không có ở chỗ của cô. Cố Bắc Thần đang nôn nóng nên không có nhiều thời gian suy nghĩ ra nguyên nhân, lập tức kêu tài xế lái xe về Lam Trạch Viên.

Thời điểm khi xe chạy về Lam Trạch Viên, Cố Bắc Thần nhìn qua kính chiếu hậu trong xe thì thấy được phía trước biệt thự có đậu một chiếc xe hơi màu đen. Cô Bắc Thần nhíu mày lại, lập tức lấy điện thoại ra gọi số của Giản Mạt, nhưng đầu dây bên kia vẫn không ai bắt máy.

"Có khi nào là cô Giản đã bỏ quên điện thoại ở đâu không? Nên mới không nghe thấy ngài gọi?" Tiêu Cảnh cảm nhận tâm tình của Thần thiếu vô cùng kém, nên thuận miệng nói giúp Giản Mạt.

Cố Bắc Thần vẫn im lặng không lên tiếng, sau đó không nói lời nào mở cửa xe ra rồi bước xuống, đi thẳng về hướng biệt thự. Cố Bắc Thần vào trong nhà nhưng vẫn không thấy ai, rồi đi thẳng lên phòng ngủ trên tầng hai.

Vừa mới mở cửa ra, nhìn vào tình hình bên trong phòng, sắc mặt tức khắc nghiêm nghị lại, hai hàng lông mày cũng nhíu chặt. Anh bước vào trong, tầm mắt liếc về phía trên giường, cái nhìn chăm chú khóa chặt lấy thân hình nhỏ bé đang cuộn lại trên nệm.

Cố Bắc Thần bước tới gần, gương mặt vốn lạnh lùng không biểu cảm thì giờ lại ẩn hiện vẻ lo lắng trên mặt, ánh mắt đen tuyền tựa như có sương mù bao phủ, cảm giác tương tự rất giống với khí trời u ám bên ngoài.

“Ân...”

Đột nhiên vang lên âm thanh nhẹ hẫng, cắt đứt bầu không khí im lặng trước mắt, Giản Mạt đang ngủ thϊếp đi chợt cau mày nhăn nhó, dáng vẻ giống như là đang gặp ác mộng nên mới rêи ɾỉ khó chịu.

Đôi mắt thâm thúy của Cố Bắc Thần nheo lại, toàn thân như toát ra khí thế lạnh lẽo. Đúng lúc này anh vươn cánh tay ra, từng ngón tay thon dài dùng lực nhẹ sờ lên cái trán của Giản Mạt. Cảm xúc dưới l*иg bàn tay là nóng, rất nóng. Tức khắc Cố Bắc Thần càng nhíu chặt lông mày lại.