Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 1: Mất đi tất cả mọi thứ

Editor: Nam Cung Tử Uyển

Đêm, lộp bộp mưa to như khuynh đảo, rửa sạch tất cả mọi thứ, đôi khi có vài tia sét xoẹt nàng bầu trời hoà lẫn với tiếng sấm vang dội: để cả thế giới đều bị nhấn chìm trong sự nguy hiểm, chết chóc.

Bên trong căn phòng tối tăm không có lấy một tia sáng, hai tấm rèm cửa đem ánh sáng mỏng bên ngoài che chắn lại, một vài tia sáng nhỏ len vào, chiếu rọi vào bên trong căn phòng tổng thống.

Trên chiếc giường xa hoa Kingsize, thân thể của hai người quấn lấy nhau, dùng hành động nguyên thuỷ nhất vận động....

Thỉnh thoảng, âm thanh rêи ɾỉ cùng hơi thở dồn dập đan cài vào nhau, trong căn phòng cảnh xuân kiều diễm, ái muội, để cả cơn mưa to trong đêm biến thành đặc biệt da^ʍ mị.

Giản Mạt cảm thấy thân thể giống như có một ngọn lửa đang cháy, đầu óc cô không có biện pháp gì để suy nghĩ, hiện tại cô chỉ có thể làm, chỉ có thể thuận theo cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ của thân thể, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ lần lượt vây hãm cô ở dưới thân của nam nhân phía trên... không cách nào tự kiềm chế bản thân.

Giọng thô của nam nhân thở dốc đan vào thanh âm vướng vít như tiếng chim kêu của cô phát ra, ra lệnh không được chìm vào giấc ngủ, trong đêm đó, chính là đã thay đổi cuộc sống đơn giản của cô...

Vì vậy, kết thúc cuối cùng, cô đã giành quá nhiều hy sinh đối với tất cả những điều này.

Kết quả là sau khi thức dậy, Giản Mạt cả người đau giống như bị nghiền nát, chỉ cần một cử động nhẹ, cô cũng cảm thấy khung xương như bị vỡ.

Tay chậm rãi nắm chặt, cô gắt gao cắn chặt miệng, ngăn chặn những cảm xúc ở trong lòng.

Bỗng nhiên mũi đau xót, không khống chế được, nước mắt thi nhau rơi xuống.

Bởi vì kinh hoảng sợ hãi, Giản Mạt không kịp nhìn mặt người nam nhân đang ngủ say sau lưng mình là ai, cô cắn răng xuống giường, cầm lấy từng món đồ từ dưới đất mặc lên... sau đó vội vàng rời khỏi.

“Oanh” Một tiếng sấm đánh tới, Giản Mạt rời khỏi khách sạn, cô bước rất nhanh trên con đường ở Lạc Thành dưới cơn mưa to, phút chốc người cô đã ướt đẫm.

Nước mắt không khống chế tràn ra, chảy xuống...

Đều nói khoảng thời gian trời đổ mưa sẽ là khoảng thời gian thích hợp nhất để khóc, miễn là bạn đang đứng trong mưa, sẽ không ai biết được điểm yếu của bạn.

Giản Mạt bật cười, rồi cô lại không kiềm chế mà khóc...trong ánh sáng mờ nhạt của cơn mưa, nhìn cô thập phần thê lương.

Không biết mình giống như hồn ma trở về từ lúc nào, nhìn trong nhà có ánh đèn nhưng lại không có một bóng người, Giản Mạt trong phút chốc thất thần...

Lúc cô bước ra khỏi khách sạn Sofia, trời đã nhanh chóng rạng sáng, cô đi lâu như vậy, làm thế nào gia đình còn chưa thức dậy?

Giản Mạt bỗng cảm thấy sợ hãi, cô đứng trước cửa rồi nhanh chân bước vào nhà... khi nhìn thấy mọi người chen chúc nhau xung quanh thi thể của một người đàn ông, trái tim cô đột nhiên co rút lại.Cửa đột nhiên mở ra, Giản Mạt cố gắng về sớm nhưng đã quá muộn.

“Tiểu thư?” Dì Vương là một trong số những người giúp việc ở nhà họ Giản, vừa nhìn thấy nàng, đầu tiên là sững sờ, sau đó vội vàng tiến đến, “Tiểu thư, cô đi đâu vậy? Buổi đêm tôi gọi điện cho tiểu thư nhưng không được....”

Giọng cô có chút gấp gáp:“Con gặp tai nạn ngoài ý muốn!”

Giản Mạt trong tâm thấy hồi hộp, mi mắt nhẹ nhàng chớp chớp, cảm thấy có chút tổn thương?

Dì Vương không chú ý đến bộ dạng chật vật của Giản Mạt, chỉ tưởng nàng không mang theo dù:“Cha con từ công trường rơi xuống, đang trên đường đem đến bệnh viện...không thể gọi điện thoại cho thạc sĩ, nên dì gọi cho con, con cũng không nghe máy... mẹ con lại bệnh tim tái phát rồi...”

Dì Vương nói gì Giản Mạt cũng không còn nghe thấy nữa, cô chỉ nghe đến “rơi xuống”, trong nháy mắt đầu óc cô trống rỗng, không còn suy nghĩ được chuyện gì!

Dì Vương thấy Giản Mạt bị doạ sợ, cũng không còn cách khác, kéo tay cô hướng đến lên trên xe,,, Mãi đến khi Giản Mạt bị nhét vào xe, cô mới từ từ lưu thông suy nghĩ.

Giản Mạt vẫn chưa thích ứng được việc mình bị mất đi trinh tiết, mắt cô đỏ lên, giọng nói run run:“Dì Vương...dì...dì...” bởi vì sợ hãi, cô một câu nói cũng không hoàn chỉnh, nuốt nước bọt, cố gắng hít thở đều đều, cô hỏi:“Dì vừa mới nói cái gì?”

Người tài xế là bác Hải chồng của dì Vương, ông liếc vào gương chiếu hậu nhìn Giản Mạt, cẩn thận lái xe theo hướng đến bệnh viện.

Gương mặt dì Vương càng trở nên nặng nề, âm thầm thở dài nói:“Trên công trường xảy ra chuyện, cha con bất ngờ ngã lầu, mẹ con đã vội vã đến bệnh viện, nghe nói tình hình không được lạc quan, cũng là....”

Dì Vương không nói ra, Giản Mạt nhắm mắt lại... mẹ trước nay đã có bệnh tim, trong những trường hợp như vậy, tim bà chắc chắc chịu không nổi...

Lúc xe đến bệnh viện, Giản Triển Phong cùng Tô Mặc đều được các bác sĩ cứu hộ từ trước.

Hành lang vắng vẻ đặc biệt nguy hiểm trong cơn mưa đêm, phảng phất hơi thở chết chóc.

Đơn giản chỉ thấy ánh đèn ở cửa phòng mổ, mắt nhìn ánh đèn có chữ “phẫu thuật”, không có bất kỳ biểu lộ gì...

Bác Hải tiến lên đem áo khoác cởi ra khoác lên người Giản Mạt:“Tiểu thư, ông bà chủ là người tốt, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”

“Giản Hành đâu?” Giản Mạt đứng yên không di chuyển, chỉ lạnh lùng hỏi.

Bác Hải thở dài một tiếng, sắc mặt tất vọng nặng nề nói:“Thiếu gia không có trở về... điện thoại cũng không gọi được.”

Giản Mạt khoé miệng nhếch lên đầy vẻ chế giễu, đáy mắt tràn đầy thù hận.

Thời điểm này, trái tim cô đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, đôi mắt đỏ ngầu, cô nghiến răng... nước mắt sắp tràn ra cô buộc nó phải đột ngột trở lại, cô không thể khóc.

Tối hôm nay cô vì sao phải tin tưởng Giản Hành là cho nhà họ Giản số tiền đó một cách đơn giản chứ?

Biết rõ ràng một con bạc đang vô vọng... có thể cô vẫn tin, thậm chí, sau khi bị hắn hãm hại làm mất đi thứ quý giá nhất.

Giản Mạt tay cầm càng lúc càng chặt, dường như, chỉ cần dùng một phần nhỏ khí lực mất đi, cô liền không có biện pháp chống đỡ...

Nếu như thời gian không bao giờ là quá chậm, Giản Mạt vẫn đứng bên ngoài chờ đợi... mãi cho đến khi mưa bên ngoài đã ngừng, sắc trời cũng dần dần sáng trở lên.

Chờ đợi mặc dù rất lâu, nhưng mà, không có tin tức chí ít cũng còn có hy vọng, không phải sao?

Nhưng khi thời điểm bình minh, Giản Mạt cảm thấy... thế giới này đã hoàn toàn bỏ rơi cô.

“Xin thứ lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức...”

Giản Mạt tưởng rằng mình đã sụp đổ, nhưng khi các bác sĩ nói những lời này, cô lại yên tĩnh một cách dị thường:“Bác sĩ, mẹ tôi đâu?”

“Giản phu nhân bệnh tình tạm thời khống chế được, thế nhưng...” Bác sĩ đang muốn nói hết nhưng lại thôi, ngước nhìn bộ dạng chật vật của cô gái phía trước.

“Không có gì, tôi có thể chịu đựng được...” Giản Mạt đang im lặng lên tiếng, có thể trong ánh mắt sốt sắng đã bán đứng cô.

Các bác sĩ thở dài:“Giản phu nhân bởi vì chịu phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn nên tim bà chịu không nổi, chúng tôi đã cố gắng cứu hộ nhiều lần trong khi tim bà ấy ngừng đập, mặc dù đã được kiểm soát... nhưng nó có thể ngừng đập bất cứ lúc nào.”

Giản Mạt cảm thấy chân mình mềm nhũn, cả người đều không còn sức chống cự... Trong một phút nhất thời, mắt cô tối sầm lại, cô gần như bị ngất xỉu.

“Tiểu thư, tiểu thư....” Bác Hải cùng dì Vương nhanh chóng đỡ lấy vai Giản Mạt, mệt mỏi trên khuôn mặt bây giờ hoàn toàn biến thành lo lắng.

Giản Mạt sau khi đã ổn định tinh thần, cô liền mở mắt, giọng nói đã khàn khàn vì nghẹn ngào:“Con không sao....”

Cô dừng run rẩy mi mắt, cố gắng tỏ rằng mình mạnh mẽ...

Cô thấy giường bệnh được đẩy ra, bàn tay run run đẩy miếng vải trắng đang che đi gương mặt xanh xao của cha cô xuống, nhìn thấy khuôn mặt không còn một chút sức sống nào của cha cô... Giản Mạt không thể kiềm chế những giọt nước mắ, cứ thế trào ra.

“Cha...cha...” Giản Mạt nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Giản Triển Phong, đau đớn khóc, trong miệng không ngừng kêu “Ba ba”, ngoài từ đó thì hiện tại cô không biết phải nói cái gì.

Dì Vương lén lút lau nước mắt, bác Hải nhìn Giản Mạt cũng là khuôn mặt bi ai.

“Một ngôi nhà hạnh phúc như thế, đột nhiên lại...” Dì Vương đã khóc không thành tiếng:“Chuyện này rốt cuộc sao lại xảy ra?”

Các bác sĩ nhìn thấy một màn này, âm thầm thở dài một tiếng, cầm lấy bản báo cáo chứng nhận tử vong xoay người rời khỏi... hằng ngày đều chứng kiến bệnh nhân đối mặt sự sống và cái chết, nhưng mỗi lần họ nhìn thấy cảnh bệnh nhân chết đi như vậy, họ không khỏi cảm thấy đau lòng.

Chỉ là, các bác sĩ còn chưa đi được bao xa, đột nhiên, phía sau vang lên thanh âm sợ hãi...

“Tiểu thư... tiểu thư...”

Bác sĩ xoay người, đã thấy Giản Mạt cả người xụi lơ ở trên mặt đất, bất tỉnh...