Ăn no rồi, Tô Lê bắt đầu suy nghĩ. Không gian đã theo cô đến đây, vậy dị năng của cô có còn hay không? Cô tập trung ý niệm, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình. Sau hai phút cố gắng, cuối cùng cô cũng cảm nhận được lòng bàn tay nóng lên, sau đó, từ đầu ngón tay phun ra một dòng nước nhỏ.
?
???
????????
Dị năng của cô đâu? Lưỡi dao sắc bén được cô tôi luyện trong suốt chín năm đâu? Mẹ kiếp! Chẳng lẽ dị năng của cô bị đánh về ban đầu rồi sao? Cô lại phải tu luyện lại từ đầu? Tô Lê vô cùng bực bội. Dị năng hệ thủy đã thảm hại như vậy rồi, hệ lôi chắc còn tệ hơn. Cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
May mà trong không gian của cô còn cất giữ hàng trăm nghìn viên tinh hạch sơ cấp, trung cấp và cao cấp, thậm chí còn có cả tinh hạch của Zombie vương. Tuy nhiên, hiện tại cô chưa dùng đến nó, số tinh hạch còn lại cũng đủ cho cô dùng mấy năm. Nói đi cũng phải nói lại, cho dù không có dị năng, chỉ cần dựa vào số vũ khí trong không gian, cô có thể dễ dàng hủy diệt một quốc gia nhỏ.
*
Cô lấy một cốc nước linh tuyền từ trong không gian ra, ngửa cổ uống cạn. Rất nhanh, một luồng nhiệt lưu chảy từ bụng dưới lan ra khắp cơ thể. Tô Lê có thể cảm nhận được những vết thương âm ỉ trong cơ thể này đang nhanh chóng hồi phục.
Không biết bao lâu sau, cảm giác ấm áp biến mất. Tô Lê ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc bốc ra từ cơ thể mình. Cô mở mắt, phát hiện trên người có một lớp bùn đen dày đặc. Tô Lê vội vàng đứng dậy, khóa trái cửa phòng chứa đồ, sau đó lóe người vào không gian tắm rửa. Cô tắm rửa mất hai tiếng đồng hồ mới sạch sẽ hoàn toàn.
Nhìn mình trong gương, Tô Lê kinh ngạc há hốc mồm. Đây chẳng phải là khuôn mặt của cô kiếp trước sao? Chỉ là hơi thấp hơn, gầy hơn, phẳng hơn, nhiều sẹo hơn một chút, còn lại thì giống hệt cô kiếp trước. Tuy nhiên, do nguyên chủ bị suy dinh dưỡng dài hạn nên dù đã mười sáu, mười bảy tuổi nhưng trông chỉ như một đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi. Chỉ cần bồi bổ vài năm, chắc chắn cô sẽ lấy lại được vẻ ngoài rạng rỡ ngày xưa.
Mặc một bộ quần áo sạch sẽ của nguyên chủ, Tô Lê bước ra khỏi không gian, nghe thấy có hai người đang nói chuyện ở phòng khách. Nghe giọng nói, có vẻ là Tô Mộng và Trần Thiến.
"Mẹ, con nhỏ Tô Lê kia nằm trong phòng hai ngày rồi, có khi nào nó đã chết rồi không?"
Giọng Trần Thiến lộ rõ vẻ ác độc: "Chắc là chưa đâu, mạng con nhỏ đó dai lắm, không dễ chết như vậy. Chết rồi lại thành ra tiện cho nó. Nó đáng lẽ phải bị đày xuống nông thôn chịu khổ mới phải."
Tô Mộng không phục: "Không thể để nó chết được, nó mà chết thì mất suất công nhân. Muốn chết thì cũng phải lăn xuống nông thôn mà chết. Không được, con phải vào xem nó chết chưa." Vừa nói, cô ta vừa đi về phía phòng chứa đồ.
Tô Lê cảm thấy tức giận dâng lên trong lòng. Cô biết đây là oán khí của nguyên chủ, bèn khẽ cười: "Hóa ra cô vẫn chưa đi, vậy thì ở lại đây xem tôi thay cô báo thù."
Đã chiếm lấy thân thể này, vậy kẻ thù của nguyên chủ cũng là kẻ thù của cô. Cô sẽ thay nguyên chủ dạy cho lũ người lòng lang dạ sói này một bài học.
Lúc này, Tô Mộng đã đứng trước cửa phòng, ghé tai vào cửa định nghe ngóng động tĩnh bên trong. Đúng lúc đó, "Rầm!" một tiếng động lớn vang lên. Tô Mộng ngã lăn ra đất, cả người bị cánh cửa đè lên. Hóa ra là Tô Lê đã đạp bay cô ta.