Chương 9-2
“Bác sỹ, hắn không sao chứ?” Tại phòng y tế cao cấp ngang khách sạn năm sao, Cổ Vân Phong lo lắng hỏi.“Yên tâm, ta vừa mới khám cho cậu ta rồi, may mắn là não không bị chấnđộng, chỉ cần nghỉ ngơi một chút, như thế sẽ tỉnh lại nhanh thôi.” Bác sỹ vẻ mặt ôn hoà nói.
“Cám ơn, cám ơn bác sỹ.” Cổ Vân Phong lúc này mới vứt
được tảng đá trong lòng.
“Ta
đi trước, ngươi ở lại nhé, muốn gì cứ gọi y tá.” Bác sỹ kéo rèm, quay người rời
đi.Cổ Vân Phong ngồi bên giường, nhẹ vuốt khuôn mặt tuấn dật của Tống Tiệp,
đau lòng thiếu chút nữa là rơi nước mắt. Vì cái gì… Vì cái gì hắn trở nên tiều tuỵ như thế này? Hai má gầy, hốc mắt trũng sâu, vừa nhìn cũng biết hắn mấy ngày nay sống không tốt. Là ta,
đều là ta sai… Nếu ta có thể sớm một chút phát hiện tâm ý của mình, sẽ không ấu trĩ mà uy hϊếp ngươi, khi dễ ngươi, làm ngươi bị tổn thương. Ta rốt cuộc phải làm thế nào mới bù
đắp lại được đây? Nói cho ta biết… Ta cái gì cũng sẽ làm, sẽ làm hết…
Cổ Vân Phong khổ sở hôn mãi lên mặt hắn…
“Ngươi làm gì?” Lúc này Tống Tiệp
đột nhiên bừng tỉnh, một tay
đẩy hắn ra, ngồi dậy.“Ngươi tỉnh rồi? Có thấy
đỡ hơn không? Đầu còn
đau không?” Cổ Vân Phong nhìn hắn tỉnh, vừa mừng vừa lo hỏi liên tục.
“Cút ngay! Ta không muốn nhìn thấy ngươi!”
“Ngươi
đừng kích động!” Cổ Vân Phong vội vàng ngồi phía
đầu giường, ôm lấy vai hắn, “Nào, ngoan nằm xuống, bác sỹ nói ngươi phải nghỉ ngơi.
“Ta bảo ngươi cút, ngươi không nghe thấy sao?” Tống Tiệp hất tay, túm lấy áo hắn, hung tợn nói, “Cút ngay cho ta! Tống Tiệp ta có chết cũng không cần ngươi giả mèo khóc chuột!”
Thiếu niên kia rõ ràng nói nhẫn tâm vậy mà tay nơi cổ áo run lên nhè nhẹ. Cổ Vân Phong tim ngừng
đập, nhịn không được ôm chặt hắn vào lòng,
điên cuồng mà hôn.
“Ưm… ư…. buông ra…” Tống Tiệp lúc
đầu còn cố sống cố chết chân
đá tay đấm, nhưng sau không biết do cánh tay mất hết sức lực, hay do
bản thân cũng muốn hưởng thụ nụ hôn này, cuối cùng dần dần không giãy giụa nữa, không ngừng rêи ɾỉ một cách mê loạn… Nhiều ngày không gần gũi, hai người
đói khát mà mυ'ŧ nước bọt thơm ngọt của
đối phương, cuồng nhiệt hôn lưỡi. Hôn đến tối
tăm trời
đất, không biết bao lâu, khi cả hai thở không nổi nữa mới dừng lại.
“Ha… ha…”
Nhân lúc Tống Tiệp còn
đang thần hồn điên
đảo, Cổ Vân Phong dùng sức ép hắn xuống giường.
“Khốn kiếp! Ngươi muốn gì?” Tống Tiệp trong lòng không khỏi kinh hoàng.
“Muốn gì chứ, ta chỉ là muốn như
đàn ông khắp thiên hạ làm chuyện
đó với người mình thích thôi.”
Nghe trọn câu Cổ Vân Phong nói ra, Tống Tiệp hồi lâu mới phản ứng lại
được.“Hả, người mình thích?”
Nhìn thiếu niên với
đôi mắt mở to, cứ như thấy người ngoài hành tinh, bộ dạng
đáng yêu vô cùng khiến Cổ Vân Phong không nhịn
được bật cười!“Đồ ngốc, làm sao phải kinh ngạc vậy?
Được rồi, Cổ Vân Phong ta miễn cưỡng mà thừa nhận, Tống Tiệp chính là người ta thích
đó. Thế nào? Ngươi trả lời sao?” Cổ Vân Phong tuy trong lòng sốt ruột vô cùng, nhưng vẫn tỏ vẻ thản nhiên mà nghịch tóc, nhìn hắn mong
đợi.Tống Tiệp ngẩn cả người ra. Hắn thích ta? Cái tên
đê tiện luôn uy hϊếp ta, làm ta nhục nhã lại thích ta? Con mẹ nó! Hắn
đùa sao? Chuỵên này còn không
đáng buồn cười?“Tống Tiệp, nói
đi, câu trả lời của ngươi là gì?”
“Trả lời?” Tống Tiệp lạnh lùng cười. Bốp! Hắn hung hãn một cước tống người kia xuống
đất. “Đây là câu trả lời của ta!”
Cổ Vân Phong ngã ngồi trên
đất, mông thiếu chút nữa
nứt ra làm hai nửa. Ô… Thôi xong, hắn quả nhiên còn giận. Nhưng cũng khó trách, tại ta
đối xử không tốt với hắn, lần nào cũng lấy bí mật của hắn ra uy hϊếp, hắn tin ta thích hắn mới là lạ! Biết người trong lòng còn chưa nguôi, Cổ Vân Phong
đuối lý, đeo bộ mặt ỉu xìu leo lên.
“Tiệp bảo bối,
đều là ta không tốt, ngươi tha thứ cho ta
đi.”“Tiệp bảo bối? Aaa! Khốn kiếp! Không
được phép gọi ta thế!”Tống Tiệp
đỏ mặt kêu to! Cổ Vân Phong nhìn ái tinh trên
đầu người mình thương
đột nhiên phát sáng, tản mát ánh sáng hồng phấn trong trẻo,
đáng yêu
đến say lòng!
Tiệp của ra
đáng yêu quá
đi!!!
Thiếu niên cao ngạo chưa từng yêu ai bao giờ, nay hận không thể
đem tim lấy ra đưa cho người thương, lời ngon ngọt nói ra không chút ngượng ngùng.
“Bảo bối, chuyện trước
đây đều do ta sai, ta thật sự rất thích ngươi, ngươi đừng bỏ mặc ta được không?” Cổ Vân Phong nâng cằm hắn, đưa sát hai khuôn mặt lại gần nhau.“Ngươi… Ngươi tên
đê tiện này… Không
được đùa cợt ta!” Nghe xong tuyên bố của hắn, Tống Tiệp nhịn không
đựơc che mặt kêu to.
“Tiệp, ta không
đùa cợt ngươi! Ta thật sự thích ngươi! Tin ta
đi!”Nói không có tình cảm là gạt người. Mấy ngày nay chia lìa, Tống Tiệp cũng mơ hồ phát giác mình cũng thích cái tên
đáng ghét này. Mỗi lần
được hắn ôm vào ngực, cảm giác hạnh phúc lắm. Chỉ là… Chỉ là sau khi bị hắn phát hiện ra bí mật thật của mình, trên mặt hắn lộ ra biểu cảm sợ hãi làm Tống Tiệp tổn thương… Không, Tống Tiệp, ngươi không thể tin hắn, nói không chừng hắn vẫn muốn bỡn cợt ngươi thôi! Ngươi ngàn vạn lần không
được tin!“Ta không tin… Ngươi không phải chê tiểu kê của ta ghê tởm sao? Ngươi bảo ta tin ngươi thích ta thế nào
được!” Tống Tiệp đau khổ thốt ra tiếng lòng.
“Ai chê tiểu kê? Ta thấy nó rất
đẹp, rất mê người! Ta quả thực rất yêu nó!”
“Câm, nói láo!” Tống Tiệp nghe thế buồn nôn muốn chết, khuôn mặt nóng bừng.
“Được! Nếu nói ngươi không tin, vậy
ta
đành trực tiếp làm thôi!” Cổ Vân Phong
đột nhiên lột quần hắn xuống,
đem tính khí nhỏ nhỏ mềm mềm ngậm vào miệng.
“Aaa” Cảm xúc kì lạ nơi hạ thể làm Tống Tiệp sợ tới mức kinh hoảng kêu to. “Không
được! Ngươi làm gì? Mau thả ta ra!”
“Ừm…” Cổ Vân Phong lờ phản
đối của hắn, tiếp tục mυ'ŧ bảo bối đáng yêu có một không hai của mình. Tiếng
động da^ʍ mĩ quanh quẩn trong phòng y tế làm cho Tống Tiệp thẹn
đến rơi nứơc mắt.“Ô… Không… Không mυ'ŧ nữa… Aa…” Hắn tự bịt miệng lại
để ngăn thanh âm dâʍ đãиɠ của mình, nhưng mặc kệ hắn phủ nhận cảm giác của mình thế nào, tự bản thân cũng
đã cương. Sau khi cương, cái bớt trở nên rõ ràng vô cùng, giống một
đoá hoa hồng nở rộ.Cổ Vân Phong vừa yêu vừa thương mà liếʍ, “Đáng yêu quá… Thật sự quá
đáng yêu…”. Hắn dịu dàng dùng
đầu lưỡi quét lên tính khí có một không hai, dọc theo thân mà nếm
đến tinh hoàn, lại gắng hít hà mùi hương của người yêu. Có lẽ vì nơi
đó không có quy mao, nên hạ thể thiếu niên kia tản mát ra mùi hương nhẹ nhàng, rất khoan khoái, có vị ngọt êm dịu.
“Thơm quá… Bảo bối… Ta thật sự rất thích ngươi… Thật hận không thể một ngụm mà nuốt ngươi
được!”Nghe Cổ Vân Phong ghé vào giữa hai chân mình,
đối với tiểu kê
đáng ghét mà nói lời yêu thương, thật giống chó con vừa hít lại vừa liếʍ, Tống Tiệp quả thật không biết nên khóc hay cười.
“Thoải mái không? Bảo bối…” Cổ Vân Phong dùng
đầu lưỡi đυ.ng vào linh khẩu.
“Aaa… Van ngươi… Buông ra…
Đừng hành hạ ta nữa…” Xấu hổ cùng kɧoáı ©ảʍ lần lượt tới lui, khiến Tống Tiệp phải nước mắt lưng tròng cầu xin.
“Ta sao lại bỏ ra
được, nó run rẩy thế này, hẳn là muốn xuất rồi chăng? Xuất đi, bảo bối, cứ ở trong miệng ta mà xuất, ta sẽ một giọt không thừa mà
đem “sữa tươi” của ngươi nuốt vào! Mau xuất
đi!”Xuất trong miệng hắn? Nuốt vào? Aaa! Gớm chết!
“Không! Ta không xuất! Ngươi tránh ra!” Tống Tiệp cảm thấy quá thẹn, liều mạng kiềm chế.
“Thật cố chấp quá
đi, xem ta thu phục ngươi như nào..”
Cổ Vân Phong cười xấu xa,
đột nhiên nhằm ngay bớt tiểu Hồng hoa, dùng răng nanh cạ nhẹ xuống.“Oa aaaa” Tống Tiệp chưa bao giờ biết tiểu Hồng hoa mình ghét nhất, lại chính là tử huyệt của mình! Cảm giác kì lạ cuồn cuộn kéo
đến, làm cho hắn như bị sét
đánh, thân mình co quắp run rẩy,
điên cuồng bắn ra. Cổ Vân Phong gắt gao nuốt hết từng
đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào bụng.
“Ha… ha” Cao trào
đi qua, thiếu niên kia toàn thân mềm nhũn, thở hồng hộc ngã xuống gối.
“Lần
đầu uống “sữa tươi” của bảo bối, thật là nồng
đậm, tinh khiết, lại thơm nữa!” Cổ Vân Phong còn chưa hết liếʍ liếʍ mép.
“Nói láo!” Tống Tiệp mặt
đỏ như mông khỉ! Đáng ghét, ngươi cho đây là doanh nghiệp X chuyên kinh doanh sữa tươi sao? Nói láo!
“Ta không có nói láo a, bằng không lần sau ta chừa lại chút cho ngươi thử.”
“Ai muốn thử cái loại không có chất dinh dưỡng
đó hảaaaaaaa?”“Sao lại không dinh dưỡng? Trăm phần trăm thiên nhiên, không chất bảo quản, có ích cho cơ thể,
ăn vào trường sinh bất lão…”
“Câm miệng! Câm ngay miệng cho ta!” Tống Tiệp quả thực bị tên vô sỉ này làm cho tức chết! Nhưng nhìn bộ dạng cợt nhả của hắn, sâu trong lòng lại tràn ngập cảm xúc khó nói thành lờil. Hắn… hắn không chê cái
đó của ta là quái vật, còn coi nó như báu vật. Chẳng lẽ… Chẳng lẽ hắn thực sự thích ta? Giống như ta thích hắn sao? Ta thật sự… thật sự có thể tin tưởng sao? Vô cùng tự ti với cơ thể mình, nên trong lòng thiếu niên kia vẫn tràn ngập bất an nghi ngờ.
“Xem ra bảo bối của ta vẫn không chịu tin rồi,
đựơc, đành phải làm cho ngươi thấy thôi! Hắc hắc…” Cổ Vân Phong khoé miệng cười tà,
đột nhiên ép hắn xuống giường, gắng tách hai chân hắn ra.
“Aaaa! Ngươi làm gì?” Tống Tiệp nhìn thấy ác ma kia ở giữa hai chân mình, sợ hãi kêu lên.
“Làm ngươi thích a.” Cổ Vân Phong vươn tay, cầm tính khí mềm nhũn của hắn, nhẹ nhàng cọ xát… Vốn vừa phát tiết xong, tính khí vô cùng oặt ẹo, nhưng khi bị tên hạ lưu kia vuốt ve chơi
đùa, lại ngẩng
đầu ưỡn ngực, hăng hái đứng lên. ” Ô, vật nhỏ này có tinh thần ghê. Thế nào?
Đã thấy thích chưa?”
“Thích cái rắm! A… Khốn nạn… Không
được đùa nữa…” Cứ cọ xát như thế này, lại xuất cho coi! Thiếu niên với vốn kinh nghiệm ngang mẫu giáo gắng kiềm chế cảm xúc dâng tràn.
“Chậc chậc, bảo bối của ta thật quá nhạy cảm, nhưng lần này không
để ngươi lãng phí tuỳ tiện nữa
đâu, ngươi nhẫn nại chút coi!” Cổ Vân Phong nhanh tay lẹ mắt bóp lấy tính khí đang run run.“Ô… Buông ra!”
“Bảo bối ngoan, nhịn chút
đi mà…” Cổ Vân Phong
đột nhiên dùng sức
đưa hai chân hắn ép
lên ngực, suýt nữa bẻ gãy người hắn
được luôn.
“Ô oa aaaaa!
Đau quá! Cổ Vân Phong, ngươi muốn gϊếŧ ta hả?” Nếu xương cốt hắn không mềm, hẳn là
đã gãy rồi.
“Ố chà, bảo bối, ngươi là cán sự trưởng oai phong như thế, xương cốt nhất
định mềm dẻo hơn người, không sao đâu! Lát uống nhiều “sữa tươi” hơn bổ sung canxi là
được rồi!”“Ngươi khốn kiếp… ưm…a…” Tống Tiệp nói chưa xong, miệng
đột nhiên bị nhét vào một cái gì
đó.“Hê, thế nào? Bảo bối, lạp xưởng* của chính mình có ngon không?
Đây chính là lạp xưởng hiệu “Hoa hồng” ta thích nhất
đó!”Tống Tiệp ngây dại một thoáng. Ta… ta… ta…, ta ngậm lạp xưởng của chínn ta rồi? Cái thứ ghê tởm ta chán ghét
đến ngay cả nhìn cũng không muốn
đó ư? Trời ạaaaaaaaaaaaa! Gϊếŧ ta đi!“Ô ô..
đừng… ư…” Tống Tiệp không cách gì chấp nhận, ô ô kêu la.
“Bảo bối,
đừng chống cự, gắng mυ'ŧ đi! Chúng ta cùng nhau vui vẻ nào!” Cổ Vân Phong mang tính khí của mình ra,
điên cuồng mà dùng sức tiến vào giữa hai mông hắn.
“Ô ư…”
Mông từng chút từng chút bị va chạm, dương v*t Tống Tiệp cũng theo cử
động của người kia mà hết lần này
đến lần khác tiến vào trong miệng. Cả hai cái miệng trên dưới
đều ngậm dương v*t đàn ông, chuyện này thực thẹn
đến phát điên, Tống Tiệp thiếu chút nữa khóc
được luôn. Hắn vặn vẹo cơ thể, nghẹn ngào chống cự. Nhưng một lần nữa, tên kia với tiểu huyệt mình yêu thích
đã sớm hoá thành dã thú dâʍ ɖu͙©, chỉ nhìn người kia ngậm dương v*t của chính mình cũng khiến hắn phát cuồng.
“Aa! Bảo bối, ta thích muốn chết! Thật hận không thể mỗi ngày mỗi giờ
đều được ở trong cái mông này, vĩnh viễn không rời!”
Hắn như
đói như khát mà liên tục ra vào. Cái
đàn ông hoàn mỹ to lớn ở mông Tống Tiệp hết lòng tiến lui,
điên cuồng mạnh mẽ, mỗi lần tiến tới chỗ sâu nhất, tiểu huyệt sẽ co lại, cắn chặt lấy. Hình ảnh da^ʍ
đãng như thế lại chỉ cách mắt Tống Tiệp không
đến 10cm! Tống Tiệp cảm thấy vô cùng xấu hổ, rồi lại có cảm xúc da^ʍ mỹ khó giải thích chạy toán loạn trong mạch máu, làm hắn hưng phấn không kiềm
được, qυყ đầυ co giật, điên cuồng xuất tinh.
“Ưm… ư…” Cảm giác cổ họng không ngừng nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chính mình, Tống Tiệp thẹn quá, càng bắn càng nhiều.
“Ư… Trời ạ… Bảo bối, ngươi muốn gϊếŧ ta sao!” Cổ Vân Phong mắt thấy cổ họng ngưòi yêu không ngừng chuyển
động, từng hơi lại từng hơi nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chính hắn, dương v*t nhạy cảm lại bị cái mông của hắn ngậm chặt, giống như cái miệng nhỏ mυ'ŧ mát quy
đầu mình, kɧoáı ©ảʍ không gì sánh
được khiến Cổ Vân Phong
điên cuồng tới lui cọ xát, gào thét bắn tinh…
“Ư ư… Tiệp… Tiệp… ta thích muốn chết! Mau
ăn đi..” Cổ Vân Phong đang bắn ở dưới mông thiếu niên kia,
đột nhiên rút ra, nhét vào miệng hắn. “Ha… ha…
Đến đây, bảo bối, uống xong “sữa hiệu Hoa hồng” thì uống tiếp “sữa hiệu
Đại điêu*”
đi!”Ngay lúc Tống Tiệp bị ép nuốt vào một
đống “sữa” thì cửa phòng y tế bật mở, một
đống ngừơi líu ríu kéo vào.
Cổ Vân Phong lẫn Tống Tiệp hoảng hốt vô cùng. Nhất là Tống Tiệp, sợ tới mức cả người cứng
đơ.“Đội trưởng! Người có khoẻ không?” Đội viên
đội bóng rổ vây quanh phía ngoài rèm giường bệnh, lớn tiếng hỏi.
“Nhỏ giọng cái coi, bác sỹ không phải nói
đội trưởng cần nghỉ ngơi sao?”“Đội trưởng không biết thế nào, hay chúng ta ngó thử xem.”
Tống Tiệp nghe vậy thiếu chút nữa bị hù chết! Aaaa! Không
được! Trong miệng ngậm hai cây lạp xưởng, trong đó một của mình, một của kẻ thù không
đội trời chung, bộ dạng hạ lưu da^ʍ dật như này làm nào gặp ai
được hả? Sĩ diện trong Tống Tiệp trào lên, không
để ý, thiếu chút nữa bị sặc “sữa tươi”!“Khụ khụ!” Một trận ho dữ dội vang lên, bốn phía trong phòng y tế lập tức lặng như tờ. Cổ Vân Phong vội vàng nằm xuống,
đưa tay vuốt vuốt ngực người kia.“Trời ạ!
Đội trưởng có khoẻ không?”“Đội trưởng, ngừơi sao thế? Như nào lại ho dữ vậy?”
“Có muốn ta gọi bác sỹ không?” Ngoài rèm,
đội viên
đều sốt ruột hỏi han.“Khụ khụ, không sao, ta chỉ là vừa uống “sữa tươi” thôi…”
Lời này nói ra, Tống Tiệp hận không thể cắn
đứt lưỡi cho rồi! Cổ Vân Phong ở một bên che miệng, vai run không ngừng, cố không phát ra tiếng
động. Ô… Gϊếŧ ta đi, sao ta lại nói được lời hạ lưu như thế!!! Tống Tiệp quả thật khóc không ra nước măt.“Đội trưởng muốn uống sữa ạ? Không thành vấn
đề! Chúng ta đi mua ngay! Đội trưởng, người muốn uống hiệu gì?”
“Ách, cái này…”
Muốn chết! Kêu bản thiếu gia trả lời sao
đây? Cổ Vân Phong ngưng cười, ghé vào tai hắn nhẹ nhàng nói.
“Mau kêu họ là, hiệu “Hoa hồng”, nếu có hiệu “Đại điêu” thì tốt hơn.”
Ngươi
đi chết đi! Tống Tiệp dùng ánh mắt hung hăng chém hắn một đao!“Đội trưởng! Người nói phải mua loại gì
đây?”“Không, không cần. Loại này các ngươi không mua
được đâu.”“Oa,
đội trưởng uống sữa ngoại nhập phải không ạ?”“Là loại nổi tiếng ạ?”
“Đội trưởng chúng ra quả nhiên rất kỹ tính với sức khoẻ nha.”
Tống Tiệp trên mặt tối sầm, Cổ Vân Phong nhìn thấy vẻ mặt
đó quả tình nhịn không
đựơc, cười lăn đến đau bụng, đành ôm bụng chịu trận. Mẹ ơi, những kẻ dở hơi này mà còn nói tiếp, hắn chịu sao nổi! Tống Tiệp
đảo cặp mắt trắng dã, bất
đắc dĩ nói.“Các ngươi ra ngoài
đi, ta muốn nghỉ ngơi!”“Dạ,
đội trưởng, chúng em ra đây, người nghỉ cho tốt nhé.”Đợi cho đội viên đi cả, Tống Tiệp lập tức bật dậy, đấm đá Cổ Vân Phong.
“Cười! Ta cho ngươi cười!”
“Haha… Là chính ngươi làm ta cười, sao lại trách ta?”
“Nếu ngươi không bắt ta
ăn cái lạp xưởng ghê tởm cùng cái thứ sữa kia, ta nói thế
được sao?”“Ghê tởm? Ngươi vì sao lại ghê tởm tiểu
đệ đệ của mình? Ta không thấy thế.”
“Ngươi không cần an ủi! Ta chán ghét nó! Chán muốn chết!”
“Tiệp, ngươi phải hiểu, phải yêu nó, ngươi mới yêu chính mình
được.” Cổ Vân Phong trìu mến nhìn hắn. “Mặc kệ ai thấy thế nào, ngươi nhất
định phải yêu mình, hiểu mình. Như vậy mới thực sự hạnh phúc.”
Tống Tiệp bị lời hắn làm lay
động. Yêu nó mới yêu chính mình
được! Ta chưa từng nghĩ thế. Ta có thể không? Có thể yêu nó không? Ta có thể yêu chính mình không? Nứõc mắt chầm chậm rơi, giống như rửa sạch hết tự ti trong Tống Tiệp… Cổ Vân Phong
đau lòng ôm hắn, ánh mắt dịu dàng vô hạn.
“Tiệp, ta yêu ngươi, ngươi không cần giấu giếm bí mật nào với ta cả, mỗi nơi trên cơ thể ngươi, ta
đều yêu, rất yêu… Bởi vì
đó đều chính là ngươi.”
Hắn yêu ta… Hắn yêu ta… Biết hết bí mật của ta, hắn vẫn yêu ta! Giống như
đang tuyệt vọng chìm dưới
đáy biển, nay lại được cứu lên… Tống Tiệp vươn tay ôm chặt lấy hắn, nước mắt vòng quanh.
“Ta cũng yêu ngươi… Cổ Vân Phong… Ta yêu ngươi… Tuy ngươi rất
đáng ghét, nhưng… Cám ơn ngươi…”Cám ơn ngươi
đã yêu ta. Vốn tưởng rằng không ai yêu ta,
đời này ta không thể yêu ai, nhưng ngươi lại yêu ta, chúng ta yêu nhau, biến cái không thể thành có thể, làm cho cuộc
đời ta từ nay về sau hoàn toàn khác trước. Cám ơn ngươi, cám ơn ngươi. Ta hứa sẽ cố gắng yêu chính bản thân mình, cố gắng yêu ngươi hết lòng. Tống Tiệp ôm người yêu, ở trong lòng âm thầm hứa hẹn.
Cổ Vân Phong nghe
được lời người yêu, vốn phải cảm
động đến rơi nứơc mắt, nhưng hắn đột nhiên thấy ái tính của người kia hiện lên một con chim to, nhịn không
được mà cười.
“Haha… Bảo bối, ta nghĩ ngươi yêu
đại điêu hơn ta
đó!”***
*Lạp xưởng,
đại điêu: =))))))))))))))))))~~~~ ứ hứ hứ~~~~ không nói ai cũng hiểu ha =))))))))))))))~~
Rồi, phần quan trọng nhất
đã qua. 8-> ấy nhưng không phải chuyện hay
đã hết
đâu nha:”> Các
êm nó vỡn còn nhiều cái thú vị lớm
đó 8-> thêm nữa, bạn nào là fan của hai anh hiệu trưởng thì gắng chờ thêm xíu, hai ảnh xin hứa sẽ lại tái xuất giang hồ bằng một cách vô cùng Ố vs Á ;)) have fun na!!!
*si tư* nói thật, hai
đứa nềy yêu quá
đi cơ 8-> bịnh vệy mờ mình vẫn iêu quá luôn nà!!!